Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lâm Dật càng thêm âm trầm. Ánh mắt nhìn khắp bốn phía, giống như diều hâu sắc bén. Từ nơi sâu xa, anh có một loại dự cảm. Hung thủ giết người đang ở xung quanh, đang cười lạnh và nhìn mình. Đến lúc này rồi, nói không hối hận là giả. Nếu như lúc đến đây, để cho Từ Giai Kỳ hỏi rõ ràng mọi chuyện thì cũng không có nhiều chuyện như vậy. Chỉ là trên thế giới này không có thuốc hối hận. Cũng không lâu lắm, tiếng còi cảnh sát...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.