“Thì ra là như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan cái hiểu cái không, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất thần kỳ. Nếu như không phải là bởi vì cơm đã làm xong, đoán chừng cô còn muốn ghé vào cửa kho mà nhìn một hồi. Hơn tám giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Lâm Dật cũng chuẩn bị cáo từ, tránh làm phiền thời gian nghỉ ngơi của người ta. Nhưng Kỷ Khuynh Nhan lại đụng Lâm Dật dưới mặt bàn đến mấy lần. “Chuyện gì vậy?” “Anh không phải nói xin giúp em heo con sao.” Kỷ Khuynh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.