"Bỏ tay ra đi!" Lương Nhược Hư mặt đỏ chót nói. Thân thể mềm nhũn. "Anh lặn lội nghìn dặm tới đây cũng không phải để về tay không." Lâm Dật nói: "Trộm không đi tay không, chưa nghe lời này sao?" "Vậy anh nhẹ chút, đau chết em mất." Lương Nhược Hư gắt giọng. Cô không biết mình sao lại vậy. Đến thời gian nào đó, một số chuyện thật sự không thể nào khống chế. Giống như… Núi lửa phun trào vậy. "Được rồi được rồi..." Không biết trải qua bao lâu, Lương Nhược Hư uốn éo người,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.