Ánh mắt hai người, nhìn lướt qua trên người Chu Tuấn Trì. Tôi cảm thấy người này có phần buồn cười, giống như con gián không thể bị đánh chết vậy. Mấy ngày hôm trước vừa mới bị Lâm Dật đập cho một trận, bây giờ mới chưa qua bao lâu, vậy mà đã dám nhảy ra cao ngạo hiên ngang như vậy rồi. Không hề cảm thấy thẹn với lòng chút nào sao? "Tôi thực sự thấy buồn bực, hai người các cậu cái đến đây rốt cuộc là có mục đích gì?" Ninh Triệt hai tay vòng quanh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.