Giọng điệu của Kỷ Khuynh Nhan rất bình tĩnh, giống như đang nói một việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục. Nói xong, còn trở mình, chỉ để lại cho Lâm Dật một cái bóng lưng. Lâm Dật đứng tại chỗ, không nói một câu. Có chút muốn cười, còn có chút gánh nặng. Đây là lần đầu tiên Lâm Dật cảm nhận được sức nặng của cái gọi là trách nhiệm. "Lúc anh vừa mới trở về hình như nhìn thấy bên đường có bán bánh gạo nếp, chờ lúc trở về sẽ mua cho em." "Mua em...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.