Lương Nhược Hư thì thào, nhưng cô không thấy Lâm Dật có phản ứng gì. Cô quay lại nhìn thì thấy Lâm Dật đã ngủ. “Lâm Dật!” “Hả? Cô xong chưa?” Lâm Dật sửng sốt ngồi dậy: “Thật xin lỗi, hôm qua tôi ngủ muộn quá, có chút buồn ngủ.” Những người trong phòng họp đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả đều mang vẻ mặt khó chịu nhìn Lâm Dật. Nhưng nể mặt Lương Nhược Hư, không ai dám nói thêm nữa. Hơn nữa, đây cũng không phải là điều mà bọn họ quan tâm. Giá cả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.