“Ờ…” Lâm Dật đã sớm nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của Lương Nhược Hư, chỉ là do cứ bận bịu suốt, tới lúc rảnh rỗi rồi anh lại quên gọi lại cho cô ấy. “Buổi sáng người của bệnh viện tới, anh bận không rời ra được.” Lâm Dật nói tiếp: “Bây giờ anh mới rảnh được một chút, vừa định gọi lại cho em thì đúng lúc em gọi tới. Em nói xem đây có tính là tâm linh tương thông hay không.” “Cắt, em thừa biết mồm mép của anh rồi.” Lương Nhược Hư nói. Lâm Dật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.