“A…” Kỷ Khuynh Nhan hét lên một tiếng, còn không chờ kịp chuyện gì xảy ra, đã chui vào trong chăn của Lâm Dật. "Chẳng phải anh đã ngủ rồi à?" "Ai nói tắt đèn thì chắc chắn đã ngủ chứ?" Lâm Dật ôm vòng eo đầy đặn của Kỷ Khuynh Nhan: “Ngược lại em đấy, em lén lén lút lút tới phòng anh làm gì?" "Xuỵt, không phải em muốn tới, là ông già Nô-en phái em tới." "Ồ... Ông ấy bảo em tới làm gì?" "Thì tới tặng quà cho anh đấy." Đã đến mức này, Kỷ Khuynh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.