Cô ta không đáp mà hỏi ngược, tránh nói trọng tâm, cố ý tạo ra hư hư thực thực muốn mọi người thực sự nghĩ rằng cô ta là vợ của Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi gật gật đầu, ngoan cố nhìn Nguyễn Thiên Lăng bằng ánh mắt sắc bén.
“Nguyễn phu nhân, tôi nghe nói cô họ Giang phải không? Tôi nhìn cô có vẻ quen quen, hình như tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Kim Bối Nhi có phần gượng gạo, cô ta sợ người khác nhận ra mình.
Cô ta quay đầu đối diện Nguyễn Thiên Lăng cười nũng nịu: “Anh yêu, em không muốn mua trang sức nữa. Chúng ta đi ăn được không? Em đói rồi!”
Đúng lúc này Giang Vũ Phi như chợt nhớ ra điều gì nói: “Tôi nhớ ra rồi Nguyễn phu nhân! Cô có biết cô người mẫu mới vào nghề Kim Bối Nhi không? Cô giống cô ta như đúc, hèn chi tôi nhìn cô trông rất quen.”
Kim Bối Nhi biến sắc, mặt có vẻ hơi khó coi.
Những người khác cũng biết được thân phận của cô ta, bỗng thức tỉnh và khinh bỉ nhìn cô ta.
Cô ta rõ ràng là Kim Bối Nhi, vậy mà mạo nhận là vợ người ta, cô gái này thật không biết xấu hổ!
“Tôi không quen biết cô! Cô nói xong chưa... nói xong thì đi nhanh giùm.” - Kim Bối Nhi cố nhịn vẻ giận dữ pha lẫn xấu hổ, lạnh lùng bảo Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi cũng giả bộ làm ra vẻ sực nhớ ra rồi khinh bỉ đáp: “Thì ra cô không phải Nguyễn phu nhân. Nguyễn tiên sinh, tôi còn tưởng anh đưa vợ đi mua trang sức chứ.”
Nói xong, cô giả bộ thở dài và lắc đầu, ngụ ý nói người giàu bây giờ thật là…
Tỏ ra nói đến đây là đủ, không cần tiếp tục nữa, Giang Vũ Phi xoay người lại bỏ đi.
Cô không dám tiếp tục nán lại, cho dù không cần nhìn cô ta thì cũng biết sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng rất khó coi.
Trước mặt công chúng, cô để cho mọi người biết rằng anh là người đàn ông bỏ bê vợ con ở nhà, ra ngoài bao gái. Điều này chắc chắn đã hủy hoại hình tượng tốt đẹp của anh, tất nhiên anh sẽ rất tức giận.
Nhưng cô cố tình làm vậy, không những đả kích Kim Bối Nhi mà còn hạ nhục Nguyễn Thiên Lăng, cô cảm thấy thật sảng khoái.
Giang Vũ Phi bước nhanh ra khỏi trung tâm mua sắm, càng đi càng đắc ý, trên mặt không giấu được nụ cười.
“Giang Vũ Phi!” - Cánh tay cô bị ai đó níu lại, người đàn ông đằng sau kéo cô xoay lại, cô bỗng chốc đối diện với khuôn mặt hầm hầm của Nguyễn Thiên Lăng.
Mà trên nụ cười khóe môi cô còn chưa dứt.
Anh đã thấy nên càng thêm tức giận.
“Cô cố tình sỉ nhục tôi?” - Anh sáp lại gần cô, lộ ra hàm răng trắng lóa, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Giang Vũ Phi tắt nụ cười trên môi, lạnh nhạt nói: “Anh không làm thì tôi làm gì có cơ hội sỉ nhục anh. Nguyễn Thiên Lăng, đều là lỗi do anh, là anh tự ra ngoài bao gái mà.”
Nguyễn Thiên Lăng chau mày, ả đàn bà này có phải là Giang Vũ Phi mà anh biết không?
Tại sao lại thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến độ xa lạ, anh cơ bản là không nhận ra cô.
Cô ta ngày trước dịu dàng nhu nhược, cô ta bây giờ lạnh lùng gai góc, chuyển biến này quả thật quá lớn.
“Giang Vũ Phi, trước giờ cô đóng kịch trước mặt tôi sao? Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, tôi còn tưởng cô là một cô gái dịu dàng hiền thục.”
Giang Vũ Phi nghe xong nổi nóng, cô cười lạnh nhạt: “Cứ cho là một cô gái có dịu dàng hiền thục cách mấy đi chăng nữa, đối diện với người đàn ông như anh trước sau cũng phải thay đổi. Nguyễn Thiên Lăng, anh không nên nghĩ là tôi sẽ nhịn nhục suốt đời, cho dù anh như thế nào thì tôi vẫn kiên quyết yêu anh. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không sống như ngày xưa nữa, tôi cũng sẽ không làm một chiếc bánh bao chịu đựng nữa.
Nguyễn Thiên Lăng không giận còn cười: “Nói hay lắm! Vậy cô muốn lấy lại uy nghiêm chính thất của cô sao, Nguyễn phu nhân?”