"Nói cho anh nghe, hắn ta có phải là ánh trăng sáng và nốt ruồi chu sa của em hay không? Anh cho em thêm một cơ hội cuối cùng, nếu em không nói, anh sẽ trừng phạt em!"
Giang Vũ Phi thực sự rất chán ghét anh uy hiếp cô như vậy. Cô oán hận nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Tôi có thể nói chắc chắn cho anh biết, không có ai là ánh trăng sáng trước cửa sổ, nốt ruồi chu sa trong tim tôi! Nhưng anh nhất định là vết máu muỗi và hạt cơm trắng trong mắt tôi!"
Nguyễn Thiên Lăng âm thầm cắn răng. Nghe được mấy lời nói phía trước của cô, trong lòng của anh thật sự vui vẻ, thế nhưng sau khi nghe được nửa đoạn sau, anh lại rất khó chịu.
Có điều như vậy cũng không sao cả, nếu đã không thể làm người mà cô yêu nhất, vậy thì cứ làm kẻ khiến cô hận nhất cũng tốt. Dù sao nếu như anh muốn trong mắt và trong tim cô có anh, bất kể lý do là bởi vì yêu hay vì hận, chỉ cần trong lòng cô có anh là được rồi.
"Anh thả tôi ra được không hả!" Giang Vũ Phi đẩy người anh nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại ôm cô, quay người lại thuận thế ngã xuống…
"Câu trả lời của em khiến anh không hài lòng, cho nên anh phải trừng phạt em."
Anh cúi đầu cắn một miếng lên bờ vai cô, Giang Vũ Phi bị đau, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.
Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, nhếch môi đầy tà mị: "Nhớ kỹ, cố gắng để cho anh trở thành nốt ruồi chu sa trong lòng em."
Tay anh phủ lên nơi nhạy cảm của cô, dùng sức nắn bóp.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!” Giang Vũ Phi kéo tay anh ra, anh giữ cổ tay của cô, giữ chặt trên đỉnh đầu cô, nghiêng người qua hôn lên môi cô.
Giang Vũ Phi giãy giụa thế nào cũng vô ích, Nguyễn Thiên Lăng dùng một tay giữ chặt hai tay của cô, đầu gối ép xuống hai chân cô, một tay khác di chuyển trên người cô, hoàn toàn khống chế tất cả mọi phản kháng của cô. Mà môi anh không ngừng hôn cô ngấu nghiến, người anh đang cọ sát với người cô, gần như toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, chỗ nào có thể cử động được là anh không bỏ qua, tất cả đều là để khiêu khích cô.
Thân thể Giang Vũ Phi nhỏ bé yếu ớt, vốn đã không có sức lực gì, ở trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, một chút sức lực này của cô căn bản lại là không đáng nhắc tới.
Cô bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, rất nhanh toàn thân đều không còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ra, làn môi mỏng di chuyển từ trên môi cô xuống cổ cô, tay chậm rãi lột bỏ quần áo của cô. Giang Vũ Phi cắn chặt răng, hai tay không còn sức lực nắm vai anh, nhưng làm sao cũng không đẩy anh ra được.
“Đừng kháng cự…” Môi Nguyễn Thiên Lăng di chuyển lên trên, hôn lên khóe môi mềm mại của cô: “Vũ Phi, em cũng rất muốn đúng không?”
Giang Vũ Phi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, cô nào có muốn chứ!
Có lẽ là cơ thể quá mềm nhũn rồi, sự phẫn nộ trong mắt cô ngược lại còn mất đi lực sát thương. Lồng ngực rắn chắc của Nguyễn Thiên Lăng áp lên người cô, bàn tay to vuốt ve đùi cô: “Thả lỏng đi, cứ coi như là một cuộc hưởng thụ, hơn nữa bây giờ rất an toàn, sẽ không làm hại đến đứa bé…”
Ánh mắt Giang Vũ Phi lạnh đi, cô nhìn khuôn mặt đầy ham muốn dục vọng của Nguyễn Thiên Lăng, cảm thấy chẳng xa lạ một chút nào. Đã từng có bao nhiêu đêm, anh ta cũng có bộ dạng này. Có thể nói bây giờ anh ta còn nhiệt tình hơn trước đây, vậy nhưng cô không thể nào chấp nhận anh ta, từ trái tim cho đến cơ thể đều không thể nào chấp nhận anh ta.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng đụng vào tôi, anh bẩn lắm.” Giang Vũ Phi chống hai tay lên ngực anh.