Nhan Duyệt không những không bối rối mà còn rất trầm tĩnh: “Đó chỉ là lời cô nói, cô nói thế nào thì là như thế. Tôi nói rồi, cô đang cố ý đổ hết tội lên đầu tôi, vu oan cho tôi. Giang Vũ Phi, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu cô đưa ra được chứng cứ, tôi luôn sẵn sàng chờ cô đến đồn cảnh sát báo án.”
Giang Vũ Phi cười khẩy. Đúng là cô không có chứng cứ, những việc này đều là cô suy đoán, nhưng không có lửa làm sao có khói, mỗi lần cô xảy ra chuyện đều có Nhan Duyệt tham dự, cô ta luôn biết tỏ ra là mình trong sạch, nhưng cũng vẫn để lại dấu vết.
Giống như bây giờ vậy, cô ta lợi dụng Phích Lịch để giết cô lại càng lộ ra tâm địa nham hiểm của cô ta. Cho nên cô cũng càng có căn cứ để nghi ngờ chuyện Hứa Mạn định giết cô lúc trước cũng là do cô ta xúi giục.
Tâm địa của Nhan Duyệt thật sự quá đáng sợ. Cô ta không trực tiếp ra mặt đối phó với cô, toàn lén lút giở trò sau lưng, mà còn phủi sạch liên hệ với bản thân cô ta, cô ta luôn biết lợi dụng tất cả tài nguyên bên cạnh mình, tâm địa như vậy thật sự quá nham hiểm.
Mà việc cô ta năm lần bảy lượt muốn giết hại cô đều có liên quan đến Nguyễn Thiên Lăng. Chỉ cần cô tiếp tục ở bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, Nhan Duyệt sẽ không ngừng có ý nghĩ giết hại cô. Chẳng lẽ cô phải thấp thỏm lo lắng suốt đời sao, lúc nào cũng phải đề phòng cô ta như vậy sao?
Chuyện của Hứa Mạn đã qua nhưng cô vẫn luôn đề phòng Nhan Duyệt. Kết quả thì sao, cô ta lại lợi dụng Phích Lịch để làm hại cô, cô quá bất ngờ, không thể tránh được, suýt chút nữa là chết dưới miệng của Phích Lịch. Lần này cô vạch trần âm mưu của cô ta, sau này cô ta nhất định sẽ cẩn thận hơn, cô lại phải tiếp tục đề phòng hơn nữa.
Giang Vũ Phi cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Nhan Duyệt, thường xuyên đi ở bờ sông, cũng có lúc ướt chân. Lần này tôi không có chứng cứ để buộc tội cô, nhưng chỉ cần cô tiếp tục làm hại tôi, tôi sẽ tìm ra chứng cứ. Tôi cho cô biết, chỉ cần tôi có chứng cứ, tôi nhất định sẽ không chút do dự mà hủy diệt cô!” Nói xong cô xoay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn cô ta.
Nhan Duyệt cụp mắt giấu đi vẻ sắc lạnh trong mắt, vừa ngước mắt lên lại chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Thiên Lăng.
“Lăng, em biết giờ em có giải thích gì anh cũng sẽ không tin. Em chỉ muốn nói, em không làm gì cả. Nhan Duyệt em không đáng phải vì một Giang Vũ Phi mà làm chuyện này. Anh tin hay không thì tùy, em cũng hết cách.”
“Tin cô ư? Nhan Duyệt, trước đây sai lầm lớn nhất của tôi chính là tin tưởng cô!” Nguyễn Thiên Lăng áp sát cô ta, nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng: “Từ nay về sau, cô đừng nghĩ tôi có thể tin tưởng cô nữa, nếu tôi tìm được chứng cứ phạm tội của cô, tôi cũng sẽ không chút do dự mà hủy diệt cô!”
Sắc mặt Nhan Duyệt tái đi, cô ta nhìn Nguyễn Thiên Lăng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể nghĩ ra tại sao người đàn ông yêu cô ta nhất lại đột nhiên thay đổi, trở thành người không hề yêu cô ta nữa. Ánh mắt anh nhìn cô ta lúc này giống như đang nhìn kẻ thù vậy, rõ ràng hai người đều yêu đối phương nhất cơ mà.
“Lăng, bây giờ anh bị Giang Vũ Phi mê hoặc nhưng em không trách anh, em sẽ chờ anh nghĩ lại. Em tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ lại quay về bên cạnh em.”
Nhan Duyệt dịu dàng nói, nhưng Nguyễn Thiên Lăng thấy bộ dạng của cô liền cảm thấy ghê tởm. Người phụ nữ này vì sao càng ngày càng khiến người khác cảm thấy ghê tởm vậy chứ?
Nguyễn Thiên Lăng không thèm nói với cô ta câu nào, ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát giơ súng gây mê lên nhắm vào Phích Lịch.