Giang Vũ Phi không khỏi cười thầm trong lòng.
Cuộc sống của cô đã được sống lại một lần, cho nên những việc cô chưa làm được, cô cũng tưởng tượng rằng có thể làm lại một lần nữa.
“Băng ghi hình camera giám sát không thể nói lên điều gì, tôi chỉ tin tưởng vào chính mình, còn những thứ khác đều không đáng tin.” Người đàn ông ấy trả lời cô.
Giang Vũ Phi không khỏi cảm động nhìn anh, cô không ngờ anh lại tin tưởng cô. Cô và anh cũng chỉ là bạn bè gặp gỡ nhau vài lần, thực sự không có thân thiết cho lắm.
Nhưng mỗi lần gặp gỡ đều xuất hiện những sự việc hết sức đặc biệt, có lẽ bởi vì sự đặc biệt đó nên anh mới tin tưởng cô chăng?
“Cô tin vào duyên phận không?” Tiêu Lang đột ngột hỏi cô.
Giang Vũ Phi gật đầu, đừng nói là duyên phận, kể cả nói là có sự tồn tại của thần linh cô cũng tin. Nếu không làm sao có thể giải thích được chuyện cô sống lại được đây?
Đôi mắt đen nhánh của anh lại đang chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng việc chúng ta quen nhau cũng chính là duyên phận.”
Ánh mắt Giang Vũ Phi chợt sáng lên, trong lòng chợt có chút rung động nhẹ.
Trong mắt cô, Tiêu Lang là một người đàn ông ưu tú, cô cũng biết cô và anh không cùng một thế giới. Anh và cô giống như sự khác biệt giữa hoàng tử và dân thường vậy.
Nhưng người đàn ông khiến mọi người luôn muốn với tới này lại nói với cô một cách chân thành rằng sự quen biết của anh và cô chính là duyên phận. Anh không những không ghét bỏ người bạn như cô mà càng không có ý xem thường cô.
Chuyện này khiến cô cảm thấy bất ngờ và cũng rất cảm động. Cô rất quý trọng việc anh quan tâm chăm sóc cô. Và cô cũng sẽ cố gắng thật lòng thật dạ quan tâm đến người bạn như anh, không bao giờ khiến anh thất vọng, thành tâm thành ý.
Giang Vũ Phi cười tươi với anh, cô không nói gì thêm, chỉ bưng ly trà sữa anh đưa, uống hết một cách từ từ.
Một hơi uống hết ly trà sữa, khiến cơ thể cô ấm dần lên, lập tức xua tan bớt lạnh giá.
Cô lấy chiếc áo khoác trên người xuống đưa trả anh, cười nói: “Anh mặc vào đi, chúng ta không nên tiếp tục ở đây hứng gió lạnh.”
Anh ta đứng dậy, gập chiếc áo lại rồi vắt chiếc áo lên tay, không mặc vào.
“Cô vẫn còn muốn tiếp tục làm việc sao?” Anh ta hỏi cô.
Cô lắc đầu, tiện tay ném chiếc ly giấy vào thùng rác bên cạnh: “Tôi làm cho khách sạn mất mặt, dù quản lý không đuổi tôi, tôi cũng không còn mặt mũi nào làm tiếp. Đúng rồi, hôm nay anh cũng đến dự sinh nhật Nhan Duyệt hả?”
“Không phải, tôi nhận được điện thoại, nghe nói có người bị ức hiếp nên mới tới đây.” Tiêu Lang nhếch mép cười, Giang Vũ Phi lại nghe được một chút thông tin.
Đi làm ở đây là do Tiêu Lang giới thiệu, cô không ngờ rằng anh lại âm thầm cho người theo sát cô, để bọn họ chú ý đến cô nhiều hơn.
Nếu không có sự quan tâm của anh, hôm nay cô sẽ bị bọn họ bắt quỳ rồi.
Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy thật ấm áp, nói với anh một cách chân thành: “Cảm ơn anh.”
“Cô được tôi giới thiệu đến nơi này làm việc, nếu cô bị ức hiếp, tôi phải có trách nhiệm chứ.” Anh nói một cách thản nhiên khiến trong lòng Giang Vũ Phi càng thêm ấm áp.
Anh thật sự là người tốt bụng, là người lương thiện nhất mà cô được gặp.
Cũng có thể cô quá dễ tin người, nhưng cô làm gì có cái gì, còn anh thì cũng chẳng cần cái gì của cô, cho dù anh muốn lừa gạt thì cũng chẳng lừa một người trắng tay như cô.
Cho nên, anh tốt với cô là xuất phát từ tấm lòng của anh, giống như ông nội vậy, tốt với cô vô điều kiện.