Cừu Dịch Bách cười nói: “Vậy anh sẽ khiến cho Nguyễn gia tới cứu em.”
“Không thể nào!” Nhan Duyệt lạnh lùng phản kích: “Hiện tại hận tôi nhất chính là người của Nguyễn gia, bọn họ sẽ không cứu tôi. Cho dù tôi mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, bọn họ cũng sẽ không cứu tôi!”
Trước kia đứa con trong bụng cô ta có lẽ còn có chút quý giá đối với Nguyễn gia.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn vô dụng.
Bọn họ chán ghét cô ta, đến mức chán ghét cả con của cô ta, cho dù đứa con trong bụng cô ta không còn, bọn họ cũng sẽ không thương xót chút nào.
Cho nên Nguyễn gia căn bản sẽ không tới cứu cô ta…
“Em yêu, nếu như Nguyễn Thiên Lăng chết, em nói xem bọn họ sẽ có phản ứng gì?” Cừu Dịch Bách cười hỏi.
Nhan Duyệt đột nhiên ngơ ngẩn, cô ta nhìn chằm chằm vào anh ta, phát hiện ánh mắt của anh ta rất lạnh, lời nói của anh ta là nghiêm túc, không phải anh ta đang lấy ví dụ.
Là anh ta muốn giết Nguyễn Thiên Lăng sao?
Nếu như Nguyễn Thiên Lăng chết… Như vậy Nguyễn gia sẽ tuyệt hậu…
Đứa con trong bụng cô ta, chính là huyết mạch duy nhất của Nguyễn gia… Bọn họ vì đứa con trong bụng ta, nhất định sẽ ra mặt cứu cô ta…
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Nguyễn Thiên Lăng nhất định phải chết mới được!
Khiến cho anh chết sao? Thật sự phải khiến cho anh chết sao?
Tại sao lại không nỡ… Anh hủy hoại cô ta, cô ta không nên không nỡ!
“Em không nỡ để anh ta chết?” Cừu Dịch Bách nhìn thấu tâm tư cô ta, sắc bén hỏi.
Nhan Duyệt nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói: “Thân phận Nguyễn Thiên Lăng không như người khác, nếu anh ta chết, cảnh sát nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân!”
“Em yêu, anh ta chết như thế nào không liên quan đến em, anh chỉ hỏi em, em muốn anh ta chết hay không.”
“Là anh tự mình ra tay sao?”
‘Dù sao cũng không phải em ra tay.”
Cũng phải, kẻ giết người không phải cô ta, cho dù cảnh sát tra ra chân tướng, tất cả những việc này đều không liên quan đến cô.
Hơn nữa Nguyễn Thiên Lăng chết, người được lợi nhiều nhất chính là cô ta.
Con của cô ta tương lai sẽ kế thừa Nguyễn thị, cô ta cũng sẽ khống chế Nguyễn thị, trở thành người phụ nữ phong quang nhất.
Cho nên vì nghĩ đến tương lai của cô ta, Nguyễn Thiên Lăng chỉ có thể chết…
Nhan Duyệt hung hăng nghĩ, tất cả những điều này đều là anh đáng đời, đều là anh nợ cô ta!
“Được, anh đi làm đi.” Cô ta cười nói với Cừu Dịch Bách, vẻ mặt tươi cười vũ mị hơn rất nhiều, không xen lẫn bất cứ chán ghét và khinh thường nào nữa.
Mỗi lần có thể lợi dụng anh ta, cô ta mới có thể lộ ra loại nụ cười này với anh ta.
Cừu Dịch Bách tà khí hỏi: “Cho nên em đồng ý khiến cho anh chết?”
“Đúng, tôi đồng ý!” Lưu luyến lúc trước của Nhan Duyệt đã tan thành mây khói, cô ta thực sự đã có dã tâm giết Nguyễn Thiên Lăng.
“Vậy em muốn cảm tạ anh như thế nào?”
A, cô ta đã đã biết rõ anh ta sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô ta.
Nhan Duyệt giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ anh ta, dịu dàng nói: “Nếu Nguyễn Thiên Lăng chết, con của tôi sẽ kế thừa Nguyễn thi, tương lai Nguyễn thị chính là của tôi và anh… Hơn nữa tôi cũng là của anh.”
Cừu Dịch Bách nhếch môi cười cười, ánh mắt có vài phần sâu thẳm: “Em yêu, nhớ chuyện em nói hôm nay.”
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hiện tại hai chúng ta là người cùng trên một cái thuyền, nếu anh gặp chuyện không may, tôi cũng sẽ gặp chuyện không may theo.”
“Em nói đúng.” Cừu Dịch Bách buông cô ta ra, lấy ra một cây bút ghi âm.
Sắc mặt Nhan Duyệt thay đổi: “Anh ghi âm?”
“Đương nhiên.” Anh ta tà khí giương môi: “Chuyện em làm giỏi nhất là qua sông phá cầu, anh phải thay bản thân mình giữ lại một đường lui, bằng không thì lúc anh gặp chuyện không may, em nhất định sẽ đem bản thân mình phủi sạch sẽ.”