Lúc cô ta đi ngang qua một đoạn đường vắng người, phát hiện đèn trên đường đều hỏng hết rồi.
Bốn phía tối đen như mực, có chút âm u đáng sợ.
Hứa Mạn lo lắng lái xe, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện của Giang Vũ Phi.
Hy vọng chuyện này có thể trôi qua nhanh một chút, nếu không thì những ngày tháng thấp thỏm bất an kiểu này cũng thật khó sống.
Cô ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía trước có một người mặc đồ trắng nằm chắn ngang.
Hứa Mạn dồn sức đánh tay lái, xe của cô ta cán qua cái người kia! Hơn nữa còn đâm phải bồn hoa ven đường, phía trước xe lõm một mảng lớn!
Hứa Mạn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng.
Làm sao đây, cô ta cán chết người!
Cô ta lại hại chết thêm một người!
Hứa Mạn nắm chặt bánh lái, toàn thân đều đang run rẩy.
Cô ta do dự một chút, định lập tức lái xe rời khỏi đây.
Nơi này không có người đi đường, cũng không có máy quay giám sát, sẽ không ai biết là cô ta cán chết người.
Hứa Mạn run rẩy khởi động xe, nhưng mà làm thế nào cũng không khởi động xe được.
Cô ta lấy điện thoại di động ra định tìm người đến hỗ trợ, đột nhiên nghe thấy cửa sổ xe bị người nào đó gõ nhẹ vào.
Cộc cộc cộc...
Âm thanh này rất nhẹ nhưng cũng rất đột ngột, khiến cả người cô ta cứng ngắc, thậm chí cũng không dám nghiêng đầu nhìn.
Cộc cộc cộc...
Khóe mắt Hứa Mạn liếc ra ngoài của sổ xe, một người mặc quần áo trắng đứng đó, tóc cô ta dài, lắc lư lắc lư, giống như một ma nữ!
Chẳng lẽ là người bị đâm chết lúc nãy đến tìm cô ta sao?
Hứa Mạn hét lên một tiếng, nhắm mắt lại la to cầu xin tha thứ: "Tôi không cố ý đâm chết cô, là chính cô nằm ở giữa đường, không liên quan đến tôi chút nào cả! Tôi không cố ý, cô đừng tới tìm tôi, đừng tới tìm tôi mà!"
"Hứa Mạn, cô nhìn xem tôi là ai." Người đứng ở bên ngoài đột nhiên mở miệng nói.
Giọng nói này có chút quen quen...
Hứa Mạn từ từ quay đầu nhìn lại, liền thấy mặt Giang Vũ Phi. Cô đang mỉm cười với cô ta, nhưng ánh mắt của cô rất lạnh, tràn ngập oán hận.
Đồng tử Hứa Mạn mở to, lần này thật sự là bị nhát ma rồi!
“Cô... không phải cô... đã...” Cô ta chỉ vào Giang Vũ Phi, giọng nói run rẩy.
“Tôi bị cô hại chết, Hứa Mạn, cô hại chết tôi.” Giang Vũ Phi mỉm cười, giọng nói rất lạnh: “Cô cho người đẩy tôi từ trên lầu xuống, cô hại tôi chết thật thê thảm, thật là thê thảm.”
“Không... không phải...” Hứa Mạn thở dốc, mới có một lúc mà toàn thân cô ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta nói không ra lời, chỉ ra sức lắc đầu.
Lần đầu tiên, cô ta trải qua cảm giác thực sự sợ hãi là như thế nào.
Nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ sâu trong nội tâm cô ta, khiến cho máu trong người cô ta đông lại, cơ bắp trên người đều cứng lại, không thể nào cử động.
Giang Vũ Phi ghé vào cửa sổ xe, mắt nhìn vào cô ta chằm chằm: “Tại sao cô lại muốn hại chết tôi, tôi và cô không oán không thù, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Cô có biết không, tôi chết rất thê thảm!”
“Tôi... tôi không có... tôi không có...”
“Chính là cô, không phải cô thì là ai?”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Hứa Mạn liều mạng lắc đầu, cô ta nhắm mắt lại, bịt chặt tai khóc to: “Thật sự không phải tôi, cô tha cho tôi đi, không phải tôi! Là bọn họ giết chết cô, không phải tôi làm!”
“Bọn họ là bị cô sai khiến đến hại chết tôi, người hại chết tôi chính là cô!”
“Không... không phải...” Hứa Mạn khóc không thành tiếng, toàn thân đều đang run rẩy.
Bên ngoài xe, Giang Vũ Phi cười lạnh nói: “Nếu cô không chịu nói thật, tôi sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục!”