Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi lo lắng: “Lẽ nào anh ta nhắm vào Nguyễn thị?”
“Cho dù là nhắm vào cái gì cũng không có ý tốt đẹp.”
“Vậy cháu càng phải điều tra rõ lai lịch của anh ta.”
Ánh mắt Nguyễn An Quốc tinh anh sáng rõ, nói sang chuyện khác: “Dạo này Vũ Phi thế nào?”
“Đang ở chỗ cháu rất tốt ạ.”
“Ông không ngờ nó lại bị sảy thai, đoán chừng đây là bất hạnh của Nguyễn gia chúng ta. Thiên Lăng, cháu đối xử tốt với nó một chút, Vũ Phi đã chịu khổ quá nhiều rồi.” Nguyễn An Quốc nặng nề thở dài một hơi, sau đó lại hỏi anh: “Nghe nói cháu định từ hôn với Nhan Duyệt?”
“Dạ.” Nguyễn Thiên Lăng khẽ đáp một tiếng, nhưng thái độ lại hết sức kiên định.
Nguyễn An Quốc ngồi thẳng người, đưa tay day day giữa hai đầu lông mày: “Việc từ hôn để sau hãy nói, bây giờ đừng vội từ hôn.”
“Vì sao?” Nguyễn Thiên Lăng hơi nhướn mày. Nguyễn An Quốc lại nói: “Cháu không có lý do từ hôn cô ta.”
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt: “Cháu từ hôn cô ta còn cần lý do sao?”
Theo quan điểm của anh, anh muốn làm gì thì làm đó, hoàn toàn không cần phải có lý do.
Nguyễn An Quốc trừng mắt với anh, nghiêm nghị nói: “Tính tự cao tự đại này của cháu khi nào mới sửa được! Đừng tưởng rằng cả đời này không ai dám làm gì cháu, đừng để đến lúc gặp bất trắc mới biết ân hận.”
“Ông nội, trên thế gian này chỉ có ông mới có thể làm gì được cháu.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi khẽ cười, Nguyễn An Quốc lại không có tâm trạng cười nói với anh.
“Dù sao thì trước hết cháu cũng đừng từ hôn với Nhan Duyệt. Việc này phải nghe ông, nếu như không nghe, ông sẽ đẩy cháu về quê.”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi, tỏ rõ thái độ của mình: “Cháu sẽ không kết hôn với cô ta.”
“Việc kết hôn vẫn còn sớm, để sau hãy tính. Nói tóm lại trong thời điểm mấu chốt này cháu đừng từ hôn với Nhan Duyệt.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng không ngốc, ít nhiều có thể nghe ra một số thông tin. Lẽ nào ông nội sợ sau khi anh và Nhan Duyệt từ hôn, có người sẽ lợi dụng việc này viết một bài báo lớn?
Anh nhớ lại việc mấy tháng trước có người chụp ảnh anh và Kim Bối Nhi định đăng lên tạp chí, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Lại nhớ tới chuyện Tất Thế Xương vì muốn trả thù anh, suýt chút nữa đã thiêu chết Giang Vũ Phi.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, những chuyện này đều là Tiêu Lang làm sao?
Tiêu Lang, rốt cuộc thân phận của hắn ta gì, tại sao lại muốn đối nghịch với Nguyễn thị?
Nếu như mục tiêu của hắn ta là Nguyễn thị, vậy thì hắn ta tiếp cận Giang Vũ Phi cũng là có mục đích sao?
----
Lúc Nguyễn Thiên Lăng trở lại biệt thự thì trời đã tối. Thím Lý nói với anh Giang Vũ Phi đã ngủ, anh gật đầu, đến thư phòng làm việc, không vào phòng ngủ quấy rầy cô. Hai ngày liền, anh đều đi sớm về khuya, không có cơ hội gặp mặt Giang Vũ Phi.
Với sự chăm sóc của thím Lý trong suốt hai ngày qua, Giang Vũ Phi sống yên bình, sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều. Không có sự tồn tại của Nguyễn Thiên Lăng, cho dù có bị nhốt ở đây không thể ra ngoài, cô cũng cảm thấy không bị áp lực. Hôm nay anh lại không có nhà, lần đầu tiên Giang Vũ Phi đi xuống lầu, quyết định không nhốt mình trong phòng ngủ nữa.
Dưới lầu, thím Lý đang lau chùi cây đàn piano hình tam giác màu trắng. Giang Vũ Phi bước đến, tay sờ lên cây đàn sáng bóng như mới.
Thím Lý cười hỏi cô: “Cô Giang, cô biết đánh đàn sao?”
“Có từng học một thời gian.”
“Đàn một bài nghe đi, dù sao cũng đang thấy nhàm chán.”
“Được.” Giang Vũ Phi cười gật đầu. Cô ngồi trước piano, mở nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên những phím đàn đen trắng.