“Khụ khụ…” Giang Vũ Phi lại ho khan, đoán chừng cô sẽ bị nghẹn mà chết.
“Sau này anh sẽ cố gắng hơn, cố gắng để em mặc vừa size D.” Nguyễn Thiên Lăng rất nghiêm túc nói.
“Nguyễn Thiên Lăng!” Giang Vũ Phi vừa xấu hổ vừa giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, anh cứ nhất định phải thảo luận về chủ đề mập mờ như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt lấy cô, cười ha hả nói: “Được rồi, không nói em, tiếp theo nói về size của anh…”
“…”
---
Nguyễn Thiên Lăng đã cho người bao cả khu mua sắm.
Xe dừng lại tại cửa ra vào của khu mua sắm, anh dắt tay cô đi vào bên trong.
Bên trong khu mua sắm không có một ai, tất cả ở đây đều có thể để cô thỏa thích lựa chọn.
Giang Vũ Phi biết anh đã bao trọn cả khu mua sắm, trong lòng thấy rất áy náy, chỉ muốn chọn cho nhanh rồi đi về sớm một chút.
Nguyễn Thiên Lăng nói hai người đều không có quần áo ngủ.
Đi vào cửa hàng, cô liền đi thẳng đến khu chuyên bán quần áo ngủ, chọn vài bộ.
“Chỉ có thế này thôi sao?” Nguyễn Thiên Lăng đưa những bộ cô đã chọn cho nhân viên của cửa hàng đang đứng đằng sau rồi hỏi cô.
“Vâng, đủ rồi.” Giang Vũ Phi gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô một cái, chọn mười mấy bộ váy ngủ ở khu treo váy ngủ đưa cho nhân viên cửa hàng, nói: “Gói những bộ này lại cho tôi.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nói: “Nhiều quá, không cần nhiều như vậy. Hơn nữa em không quen mặc váy ngủ, hay là đừng mua nữa.”
“Trước kia em chỉ mặc váy ngủ.” Nguyễn Thiên Lăng cong môi đầy tà mị, anh sáp lại bên tai cô thấp giọng nói: “Anh thích em mặc váy ngủ, đẹp lắm.”
Giang Vũ Phi thầm nghĩ, váy ngủ rất bất tiện mà!
Nguyễn Thiên Lăng lại thêm một câu: “Còn tiện nữa.”
“…” Tiện gì cơ?
Dễ cởi sao?
Đầu óc Giang Vũ Phi bắt đầu không trong sáng…
“Có thích kiểu này không?” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên giơ một chiếc váy ngủ lên hỏi cô.
Giang Vũ Phi nhìn sang, gần như choáng váng.
Cái váy đó quá mỏng.
Là áo ngủ hai dây thì không nói, lại còn là lụa mỏng mềm mại, chất vải rất dễ nhìn xuyên thấu, mặc lên người cùng chẳng khác nào không mặc.
Váy cũng rất ngắn, có lẽ chỉ quá đùi một chút.
Giang Vũ Phi đỏ mặt, giật lấy chiếc váy, tiện tay treo sang một bên rồi kéo anh đi chỗ khác.
“Được rồi, mua những bộ kia, chúng ta về thôi!” Cô vội vàng kéo anh ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng giữ chặt tay cô, thấp giọng cười nói: “Đừng đi vội, vẫn chưa mua đồ xong mà.”
Đúng vậy, còn chưa mua quần áo lót mà anh nói.
Giang Vũ Phi ngẫm nghĩ, chỉ lên khu chuyên bán đồ nam ở trên lầu, nói: Anh lên lầu chọn đi, em chọn ở dưới này. Nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở đây, OK?
“Không OK!”
Nguyễn Thiên Lăng chỉ tay lên lầu nói: “Nên là em lên lầu mua, còn anh chọn ở dưới này, sau đó chúng ta gặp nhau ở đây.”
“Em lên trên?”
‘Đúng!”
Mặt Giang Vũ Phi đầy vạch đen: “Em lên lầu làm gì, em là nữ, trên lầu bán đồ nam.”
Nguyễn Thiên Lăng chau mày, nói chuyện như lẽ đương nhiên: “Không phải là em mua cho anh, anh mua cho em sao? Nếu tự mua thì còn ý nghĩa gì nữa.”
Giang Vũ Phi thật sự phục sát đất rồi.
Người này sao nói ba câu thì hai câu đã có ý không đứng đắn rồi?
“Mua quần áo thì phải mặc thử chứ, không mặc thử mà mua sẽ không vừa đâu. Anh tự đi mua đi, như vậy mới vừa người được.”
“Vũ Phi, mua quần lót không được mặc thử!” Nguyễn Thiên Lăng nghiêm khắc nhắc nhở cô.
“…”
“Em đã biết size của anh, em chọn cho anh đi. Anh muốn màu đen hết, những màu khác đều không thích.”