“Anh đưa tôi đi đâu?”
“Anh không đưa em đi đâu, anh chỉ hy vọng em đừng kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng nữa.”
Đôi mắt Giang Vũ Phi lập tức tối sầm. Cho dù cô đồng ý gả cho anh, bọn họ cũng không cách nào ở bên nhau…
Có lẽ bọn họ không thích hợp ở bên nhau?
---
Nguyễn Thiên Lăng sau khi rời khách sạn thì lên xe chạy thẳng về Phi Nhi catsle. Xử lý xong Nhan Duyệt, anh mới trút được giận dữ nín nhịn bấy lâu nay.
Nhan gia hiện nay đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, sẽ suy sụp nhanh chóng. Đối phó với loại phụ nữ như Nhan Duyệt, phải khiến cô ta thân bại danh liệt mới có thể trả đũa cô ta mạnh mẽ. Không cần nghĩ, anh cũng biết trong lòng Nhan Duyệt giờ đang rất khủng hoảng. Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch môi, không hề đồng cảm gì với cô ta.
Hóa ra Giang Vũ Phi nói đúng, anh chính là ma quỷ, anh chính là máu lạnh. Nhưng anh chỉ máu lạnh với những người anh không quan tâm mà thôi…
Nhan Duyệt, từ lúc biết được cô ta bày kế hãm hại con anh, anh đã không còn để ý tới cô ta nữa, cho nên anh sẽ vô cùng độc ác với cô ta, anh không ngại hóa thân thành ma quỷ trước mặt cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng không muốn tiếp tục suy nghĩ về người phụ nữ rắn độc đó nữa, anh nhanh chóng bỏ ý nghĩ về Nhan Duyệt ra khỏi đầu, trong lòng nghĩ tới Giang Vũ Phi.
Vừa nghĩ tới Giang Vũ Phi, ánh mắt anh đã trở nên dịu dàng. Ngày hôm qua anh nói với cô, bảo cô chờ anh đón cô, sau đó họ sẽ đi cử hành hôn lễ, không biết cô có chờ đợi anh không, không biết đã thay váy cưới chưa… Cho dù chưa, anh cũng sẽ trói cô lại, đưa đến nơi tổ chức hôn lễ. Hôm nay bất cứ ai cũng không được phá hoại hôn lễ của anh, Giang Vũ Phi cũng không được.
Nguyễn Thiên Lăng vừa nghĩ vậy, điện thoại của anh vang lên, một số lạ gọi tới, anh nghi ngờ trả lời.
Đầu dây bên kia có giọng đàn ông trầm mặc: “Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi đang ở trong tay chúng tôi, nếu anh muốn cô ấy sống thì mau đến con đường gần bờ biển.”
Đồng tử Nguyễn Thiên Lăng hơi co lại, toàn thân lập tức tỏa ra sự lạnh lùng: “Anh là ai?”
“Anh không cần biết tôi là ai, không được báo cảnh sát, chúng tôi đã lắp đặt camera trên xe của anh, nếu anh dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận cái mạng nhỏ của Giang Vũ Phi!”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, anh liếc nhìn xung quanh, anh lại thấy ở góc cửa xe bên trái có một camera nhỏ đang chĩa về phía anh. Góc độ camera vô cùng rõ nét, có thể quay rõ ràng từng động tác một, anh muốn làm gì cũng không thể làm được.
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh, trong mắt xuất hiện vẻ khinh thường: “Làm sao tôi có thể tin Giang Vũ Phi đang trong tay các anh? Không thấy cô ấy, sao tôi lại tin các anh được?”
“Anh chờ một lát, tôi gửi cho anh một thứ.” Đối phương mở video call lập tức xuất hiện dáng vẻ của Giang Vũ Phi.
Cô mặc váy cưới, người không nhúc nhích ngồi ở ghế. Trong mắt cô có vẻ hoảng sợ, cô mở to mắt cố gắng phát ra âm thanh nhưng lại không nói được gì.
Mẹ kiếp…!
Nguyễn Thiên Lăng chửi thầm trong lòng. Kìm nén bất an, nôn nóng trong lòng, giọng điệu của anh càng trở nên lạnh lùng: “Các người dám động vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ cho các người chôn cùng.”
Đối phương cười lạnh: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm hại cô ấy, với điều kiện anh phải hợp tác. Nguyễn Thiên Lăng, đường ven biển, chúng tôi chờ anh.” Nói xong, người đó tắt điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại nhanh chóng đổi hướng lái, lái xe chạy về phía con đường ven bờ biển.