Giang Vũ Phi nhìn anh, không hề cảm nhận được sự chu đáo của anh.
“Anh bận gì thì cứ đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đêm qua cô đã không được ngủ ngon, sáng sớm đã lại bị anh kéo tới đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ mệt mỏi.
Nguyễn Thiên Lăng cũng biết cô cần nghỉ ngơi, anh gật đầu, chỉ vào phòng ngủ: “Được, vậy em cứ nghỉ ở đây đi, anh đi có việc đã, lát nữa về sẽ đưa em đi ăn.”
“Dưới lầu có đồ ăn không?” Giang Vũ Phi nhíu mày hỏi anh.
Cô không muốn phải ngồi xe đi ăn cơm bởi hôm nay cô đã rất mệt, chỉ muốn ở một chỗ không muốn đi lại nữa.
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu: “Trong tủ lạnh dưới lầu có đồ ăn...”
“Anh không phải lo cho tôi, tôi có thể tự nấu ăn được. Tôi không muốn đi ra ngoài, anh bận thì cứ đi đi.” Giang Vũ Phi xoay người đi vào phòng ngủ, vén chăn lên ngồi xuống giường.
Đồ dùng trên giường đều là đồ mới, cô tháo giày và cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng nằm xuống, đắp chăn, rồi ngáp một cái.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy cô quá mệt mỏi liền có cảm giác hối hận, vì sao không hỏi xem cô có đồng ý cùng anh đến đây không.
Nhưng để cô ở nhà một mình anh lại thấy lo lắng.
Hiện tại cô đang mắc chứng trầm cảm, không đưa cô đi đây đó, cứ để cô ở nhà buồn chán mãi thì đầu óc lúc nào cũng có thể nghĩ ngợi lung tung.
Thực ra, anh cũng từng học tâm lý học, biết khá rõ cần phải làm thế nào với bệnh tâm lý, biện pháp tốt nhất chính là đem lại cho người bệnh cảm giác vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thường xuyên đi đây đó, đi chơi vài nơi, họ mới có thể quên đi những việc chán chường.
Cứ nghĩ vậy, anh lại thấy rằng đưa cô đến đây là một quyết định chính xác.
Nguyễn Thiên Lăng khóa chặt cửa kính đi ra ban công, kéo rèm che sát đất lại, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Giang Vũ Phi nghe thấy tiếng đóng cửa mới yên tâm ngủ thiếp đi.
---
Giấc ngủ này rất lâu, khi cô tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.
Đã nửa ngày không ăn gì, khi cô vừa tỉnh dậy bụng cô đã sôi réo ầm ĩ.
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng xoa bụng, cô thầm nghĩ phải nấu cơm ăn, nếu không sẽ khiến đứa bé đói chết mất.
Đi giày vào và xuống lầu, cô lại ngửi thấy mùi trứng chiên thoang thoảng.
Ai đang nấu ăn trong bếp?
Giang Vũ Phi đi đến cửa bếp, nhìn thấy tấm lưng của một người đàn ông, đang cầm chiếc xẻng nhỏ lật trứng chiên trong chảo.
Lật mấy lần, Nguyễn Thiên Lăng gắp một miếng nếm thử, đôi mày kiếm cau lại, lại mặn rồi.
Anh đổ tất cả số trứng rán vừa rồi vào thùng rác, đi rửa sạch chảo, định rán lại lần nữa.
Giang Vũ Phi đi vào bếp thì nhìn thấy thùng rác toàn là trứng và vỏ trứng.
Rốt cuộc anh đã lãng phí bao nhiêu quả trứng?
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu lại nhìn thấy cô, gương mặt tuấn tú của anh không chút ngượng ngùng nói: “Em ngồi đi, anh làm xong ngay đây.”
Giang Vũ Phi kinh ngạc, anh đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô sao.
Nhưng anh có chắc là đồ anh làm có thể ăn được không?
Anh có thể chắc chắn rằng bao lâu mới làm xong đây?
Giang Vũ Phi vén tay áo lên, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong tủ lạnh rất nhiều nguyên liệu, không biết nên nấu gì đây.
Nguyễn Thiên Lăng chạy tới đóng tủ lạnh lại, không cho cô làm gì: “Hôm nay anh nấu cơm, em cứ nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, tôi có thể làm được mà.” Giang Vũ Phi lại mở tủ lạnh ra, lạnh nhạt từ chối anh.
“Anh bảo là hôm nay anh làm!” Nguyễn Thiên Lăng lại đóng tủ lạnh lại, không cho cô cơ hội giành công việc nấu ăn với anh.
Bộ dạng của anh cứ như nấu cơm là việc làm dễ dàng lắm vậy.