Lúc này Giang Vũ Phi mới nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cứ tất tả ngược xuôi, làm mọi việc cho cô đều rất tự nhiên, không hề có chút gì miễn cưỡng.
Như vậy khiến cô dù đang chìm trong tuyệt vọng cũng dần dần dần cảm thấy ấm áp, có gì đó thật ấm khẽ chạm vào tim cô.
Giang Vũ Phi khẽ hé môi, cô muốn nói cảm ơn, nhưng lại nói không nên lời, bèn nói: “Anh yên tâm đi, tôi không sao.”
Tôi không bị đau khổ quật ngã. Tôi vẫn ổn cho nên anh không cần phải lo lắng cho tôi.
Tiêu Lang vẫn duy trì nét cười dịu dàng trên môi, nói: “Mau đi tắm đi, đừng để bị lạnh.”
“Ừm.” Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, người đàn ông bỗng nhiên vươn tay xoa đầu cô, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, giúp cô đóng cửa lại.
Giang Vũ Phi từ từ cởi quần áo, nhìn thấy những dấu vết bắt mắt đáng sợ trên ngực và lưng, trái tim như có mũi dao cứa phải.
Nguyễn Thiên Lăng à, trừ việc biết bắt nạt tôi anh còn biết làm gì không? Bắt nạt được tôi là anh hài lòng thỏa mãn sao, nếu có một ngày anh bị chính tay người anh yêu thương nhất đẩy xuống địa ngục, lúc anh bị tổn thương anh chỉ còn có thể hận không thể yêu, liệu anh có đau khổ giống như tôi bây giờ không?
Có thể anh sẽ không như vậy, bởi vì anh quá máu lạnh vô tình. Cho nên không có ai có thể làm tổn thương anh, chỉ có anh làm tổn thương người khác mà thôi.
Có điều thực sự rất muốn cho anh biết những mùi vị của nỗi đau mà tôi đã phải trải qua.
Giang Vũ Phi chán nản nằm vào bồn tắm, làn nước ấm áp bao quanh cơ thể cô, cơ thể lạnh giá của cô dần dần cảm nhận được nhiệt độ.
Tiêu Lang gõ cửa phòng tắm, nói với cô rằng anh đã mua áo ngủ mới, để ở trên giường, khi nào cô ra thì mặc nó vào. Anh còn nói anh sẽ nấu ăn cho cô, khi nào tắm xong thì ra ngoài ăn chút gì đó.
Giang Vũ Phi nghe thấy trong giọng nói của anh có chút lo lắng, anh sợ cô nghĩ không thông.
“Được, tôi biết rồi.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, người đàn ông bên ngoài cửa thấy cô đáp lại mới yên tâm rời đi.
Quấn khăn tắm đi ra, cô thấy trên giường có một một bộ quần áo ngủ mới, bằng bông có hoa nhỏ màu hồng nhạt. Áo ngủ khá dày, mặc lên người cảm thấy ấm áp và không lộ liễu.
Giang Vũ Phi mặc áo ngủ vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Tiêu Lang từ trong nhà bếp đi ra, anh mặc quần áo ở nhà màu trắng, nhẹ nhàng cười với cô, nói: “Em đi nghỉ chút đi, khi nào xong anh sẽ gọi.”
Cô lại không về phòng ngủ mà đến ngồi vào ghế sofa.
Tiêu Lang rót cho cô một ly nước ấm, nhìn thấy trên cổ cô có một dấu vết màu đỏ, anh mắt anh chùng xuống, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đưa tay kéo bả vai cô lại, nhẹ nhàng ôm cô, đôi mắt màu đen nhìn sâu vào đáy mắt cô, bỗng dưng nói: “Vũ Phi, hãy kết hôn với anh, làm vợ anh có được không?”
Mắt Giang Vũ Phi ánh lên tia kinh ngạc.
Tiêu Lang nắm chặt tay cô, gương mặt tuấn tú lộ vẻ ấm áp, dịu dàng: “Quên quá khứ đi, kết hôn với anh, để anh chăm sóc em được không?”
Anh không nói với cô những lời đường mật, chỉ nói muốn lấy cô làm vợ, để anh chăm sóc cô.
Những lời nói này của anh, trong thời khắc này đối với cô mà nói, ấm áp ngọt ngào hơn bất kỳ lời đường mật nào khác.
Giang Vũ Phi cứ ngây ra nhìn anh, trái tim cảm thấy phiền muộn.
Tiêu Lang, anh không hề biết quá khứ của tôi sao? Trái tim tôi đầy những vết thương chồng chất, không phải là một người phụ nữ trong trắng hoàn hảo. Làm sao tôi có thể xứng với anh đây, chẳng lẽ anh không biết sao?