Tiêu Lang thấy mắt cô đỏ lên liền cầm tay cô, hơi nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc?”
Giang Vũ Phi cắn cắn môi, nói: “Ông nội nói đợi lúc em kết hôn sẽ cho em chi phiếu năm mươi triệu, em từ chối. Tiêu Lang, ông nội thật sự rất tốt với em, em được gả vào Nguyễn gia, ông là người đối tốt với em nhất, giống như ông nội ruột của em vậy.”
Tiêu Lang ôm cô vào lòng, cười nói: “Sau này anh cũng sẽ đối xử thật tốt với em, đến lúc đó em đừng quá cảm động đấy.”
“Vậy phải xem anh đối tốt với em bao nhiêu.” Giang Vũ Phi ôm anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Lang ôm cô không nói gì, chỉ có đôi mắt tỏa ra tia sáng phức tạp.
Chuyện ly hôn, Giang Vũ Phi không nói với người trong nhà, việc quyết định kết hôn với Tiêu Lang, cô cũng không nói gì. Tiêu Lang hỏi cô vì sao không nói, cô trả lời: “Đợi sau khi đính hôn hãy nói, bằng không em sợ ba dượng em sẽ lấy danh nghĩa gả con gái mà đòi hỏi quá nhiều.”
Lúc đầu khi gả cho Nguyễn Thiên Lăng, ông ta đã đòi hỏi một lần, lần này không thể để ông ta bắt chẹt Tiêu Lang nữa. Tiêu Lang không để tâm đến chuyện này, anh nói tất cả đều nghe cô, cô sắp xếp thế nào thì theo như vậy.
Đính hôn không phải kết hôn, cho nên không cần chuẩn bị quá nhiều, Giang Vũ Phi cùng Tiêu Lang đến cửa hàng đá quý mua nhẫn đính hôn, không ngờ lại gặp Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng ở đây. Họ cũng đến để xem nhẫn.
Nhìn thấy họ, Nhan Duyệt ôm lấy cánh tay người đàn ông đi bên cạnh, hạnh phúc cười nói: “Lăng, em muốn thử cái này, anh thấy đẹp không?”
Nguyễn Thiên Lăng đưa mắt nhìn hai người kia, lại lạnh nhạt thu ánh mắt lại: “Đẹp. Mang tất cả kiểu nhẫn mới nhất ra đây cho chúng tôi xem.”
“Nguyễn thiếu gia xin chờ một chút, chúng tôi lập tức đem tất cả loại nhẫn mới nhất ra đây cho hai vị chọn.” Giám đốc đích thân ra đón tiếp họ. Trước mặt khách quý, họ không dám có chút sơ suất.
Giang Vũ Phi giật nhẹ áo Tiêu Lang, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đi chỗ khác.”
Cô không muốn nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt.
Tiêu Lang cười vỗ vỗ tay cô: “Không sao, đã đến rồi thì xem chút đi.”
“Nhưng mà...”
“Xin hỏi hai vị có cần giúp gì không ạ?” Một nhân viên bước tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Tiêu Lang kéo Giang Vũ Phi đến trước một quầy hàng ngồi xuống, nói với nhân viên: “Chúng tôi định mua nhẫn cưới.”
“Đây đều là những mẫu mới nhất của chúng tôi, hai vị có thể từ từ chọn. Nếu như không hài lòng, chúng tôi vẫn còn mấy chục mẫu khác.”
Tiêu Lang để Giang Vũ Phi chọn, cô chăm chú chọn một lúc, đều không hài lòng. Nhân viên lại đổi cho họ một số mẫu khác, thái độ phục vụ rất tốt.
“Lăng, em thích cái này, chúng ta mua cái này đi.” Nhan Duyệt đeo chiếc nhẫn kim cương mười cara, cười nói với người đàn ông bên cạnh.
Vì họ cách khá gần, Giang Vũ Phi vừa ngước lên liền thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Nhan Duyệt. Một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, dưới ánh đèn đặc biệt trong cửa hàng, phát ra ánh sáng chói mắt, giá ít nhất cũng phải trên một triệu ấy chứ.
Tiêu Lăng ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Nếu như em thích, chúng ta sẽ mua cái còn to hơn của cô ta.”
Giang Vũ Phi nhếch miệng cười, không ngờ anh cũng có lúc xem thường người khác như vậy.
“Không, em không thích to như thế.” Cô lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn vào một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn, xinh xắn.
Chiếc nhẫn đó không phải đặc biệt nhất nhưng rất đẹp, rất tinh xảo, cho người ta cảm giác nhìn hoài không chán.