Cô dựa vào cái gì mà không cho anh đi, dựa vào cái gì!
Giang Vũ Phi đã đi lên cầu thang, cô vịn lan can quay đầu nhìn lại, khuôn mặt lạnh nhạt: "Không vì lý do gì cả, tôi ghét anh, chỉ lý do này là đủ rồi."
Nói xong cô quay người đi tiếp, nhưng ánh mắt cô lại rất ảm đạm.
Nguyễn Thiên Lăng, tôi không cho anh đi, là vì tôi không cần anh can dự vào tất cả mọi chuyện của đứa trẻ. Trong mắt tôi anh không xứng làm ba đứa trẻ, anh lại càng không xứng đến bệnh viện kiểm tra với tôi!
----
Giang Vũ Phi trở lại phòng ngủ, được một lúc, thím Lý lên gõ cửa: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã đi, cậu ấy bảo tôi đi kiểm tra cùng cô.”
Cô đứng dậy đến mở cửa, thím Lý nhẹ nhàng cười nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia không đi cùng chúng ta, đi thôi, tài xế đang chờ bên ngoài.”
“Thím Lý, thím gọi tôi là Vũ Phi được không, đừng gọi tôi là thiếu phu nhân.”
Thím Lý thở dài nói: “Nhưng trong mắt tôi, chỉ có cô mới là thiếu phu nhân của Nguyễn gia.”
Giang Vũ Phi vừa đi vừa nói: “Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt đã đính hôn, dù bọn họ chưa kết hôn, Nhan Duyệt cũng trở thành thiếu phu nhân của Nguyễn gia. Thím gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi nghe thấy không thoải mái, nếu như Nhan Duyệt biết, cô ta sẽ gây khó dễ cho thím.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ gọi cô là Giang tiểu thư.” Thím Lý cũng biết có những quy củ nhất định phải tuân thủ.
“Hãy cứ gọi tôi là Vũ Phi đi, tôi không phải là tiểu thư gì cả.” Giang Vũ Phi mỉm cười, thím Lý dĩ nhiên không dám nhận lời.
Đi xuống lầu, trong phòng khách quả nhiên không còn bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng, đống bừa bộn ở phòng khách cũng đã được dọn dẹp.
Giang Vũ Phi và thím Lý đi ra ngoài ngồi vào xe, tài xế chở họ đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố. Những người khác đến bệnh viện kiểm tra bắt buộc phải xếp hàng. Lần này Nguyễn Thiên Lăng dựa vào mối quan hệ, tìm một bác sĩ phụ khoa giỏi cho Giang Vũ Phi, cô có thể đến khám bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi trước một cuộc điện thoại là được.
Trải qua một cuộc kiểm tra, bác sĩ nói với Giang Vũ Phi thai nhi trong bụng rất bình thường, còn dặn cô mỗi tháng đến kiểm tra định kỳ, mới có thể đảm bảo thai nhi khỏe mạnh.
Thím Lý lấy kết quả kiểm tra, nhìn lại lần nữa, mỉm cười hạnh phúc: "Giang tiểu thư, tôi đoán nhất định là một tiểu thiếu gia, tương lai tiểu thiếu gia sinh ra, chắc chắn cũng điển trai như thiếu gia.”
“Thím Lý, ở đây chờ tôi, tôi đi toilet một chút.”
“Tôi đi cùng cô nha.”
“Không cần, tôi trở lại ngay.” Giang Vũ Phi quay người đến toilet cách đó không xa, thím Lý không dám lơ là, còn theo chân cô vài bước.
Thím Lý thấy cô đi vào, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Thiên Lăng báo cáo tin tức: “Thiếu gia, đã kiểm tra xong, tất cả bình thường... Bây giờ cô Giang đang ở trong toilet. Vâng, tôi biết rồi, thiếu gia yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy...”
Thím Lý tắt điện thoại, chỉ một lúc sau Giang Vũ Phi liền từ toilet đi ra.
“Thím Lý, tôi muốn đi mua mấy đôi giày, bây giờ chúng ta đến trung tâm thương mại đi.” Lúc ngồi vào xe, cô nói với thím Lý.
“Giang tiểu thư, cô đang mang thai, đừng để mình mệt mỏi. Cô muốn mua giày gì, cứ dặn một tiếng, tôi cho người mua đi cho cô.”
Giang Vũ Phi thản nhiên nói: “Phải thử giày ngay tại chỗ mới biết có vừa chân hay không. Với lại tôi cũng muốn tự mua, cũng muốn đi dạo một vòng.”
“Nhưng mà…”
“Lái xe đi, đến trung tâm thương mại.” Giang Vũ Phi nói luôn với tài xế, không để cho thím Lý có cơ hội khuyên cô.