Bà Nguyễn cười lạnh: “Nhan Duyệt, tôi thật sự là có mắt như mù mới tin tưởng loại người như cô!”
“Không phải… mẹ, con không có, con không làm gì hết…” Nhan Duyệt lắc đầu, bối rối giải thích.
“Thiên Lăng nói đúng, tôi không nên tin cô mà không tin nó. Nó mới là con tôi mà cô thì không phải!”
“Mẹ, mẹ phải tin con, con không làm gì hết…” Nhan Duyệt bò đến ôm chân bà lần nữa.
“Bộp…” Không thể ngờ rằng, bà Nguyễn lại tát cô ta một cái rất mạnh.
Nhan Duyệt kinh ngạc mở to mắt, không thể ngờ rằng bà lại đánh cô ta.
Bà Nguyễn đánh rất đau, gần như dùng toàn bộ sức lực của bản thân, Nhan Duyệt cảm giác nửa khuôn mặt đau rát…
“Lý Ngọc Lan! Bà điên sao, con gái tôi đang mang cốt nhục Nguyễn gia các người mà bà lại đánh nó như vậy.” Bà Nhan vội vàng đỡ Nhan Duyệt, gào lên với bà Nguyễn.
Bà Nguyễn lạnh lùng cười: “Cốt nhục? Ha, con trai tôi nói đúng, còn chưa biết đứa con trong bụng cô là con của ai nữa.”
“Bà có ý gì? Rõ ràng chính Nguyễn gia các người đã đi giám định AND, các người định chối bỏ sao?”
“Cho dù là cốt nhục Nguyễn gia, nhưng có một người mẹ ác độc như thế, đứa trẻ như vậy chúng tôi cũng không cần!”
“Bà… lời của bà là có ý gì?” Bà Nhan khiếp đảm hỏi lại, Nhan Duyệt cũng căng thẳng.
Bà Nguyễn hừ lạnh một tiếng nói: “Có ý gì các người nghe không hiểu sao? Đứa bé này, Nguyễn gia chúng tôi không cần!”
“Bà… bà…” Bà Nhan tức đến không nói thành lời. Sắc mặt Nhan Duyệt càng tái đi, không còn chút hồng hào nào cả.
Nguyễn Thiên Lăng không cần đứa bé này, bây giờ mẹ Nguyễn Thiên Lăng cũng không cần đứa bé này. Bọn họ đều không cần đứa bé này, cô ta không còn có phao cứu sinh nào để Nguyễn gia phải cứu cô ta cả?
Đúng lúc này, có người đưa cảnh sát đi vào, bọn họ muốn mang Nhan Duyệt về tiếp nhận điều tra.
Nhan Duyệt hốt hoảng nhìn những cảnh sát kia, nhìn sắc mặt ba cô ta sau khi đã thương lượng với họ thất bại, nhìn họ lạnh lùng đi về phía cô ta. Sau đó cô ta mới phát hiện giờ phút này cô ta mới thực sự tuyệt vọng. Bỗng nhiên cô ta nhớ tới lúc Hứa Mạn bị cảnh sát dẫn đi. Lúc ấy Hứa Mạn vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, bây giờ cảm giác của cô ta cũng y như vậy.
Đây chính là báo ứng sao?
Nhưng mà cô ta không cam tâm, rất hận. Nguyễn Thiên Lăng hủy hoại cô ta, cô ta chưa có gì hết, cô ta không cam tâm.
Nhan Duyệt nắm chặt hai tay, cô ta cảm giác bụng chợt quặn đau. Lúc cảnh sát đến gần cô ta, cô ta đau đến mức kêu lên…
Cô ta bị động thai, máu chảy từ sườn xám xuống đùi đỏ rực. Cô ta đau đớn kêu lên, sau đó cô ta nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của mẹ, nhìn thấy biểu cảm nhíu mày bất ngờ của mấy viên cảnh sát…
Cứu người quan trọng hơn nên bọn họ đỡ cô ta lên, vội vội vàng vàng đưa cô ta đi bệnh viện chứ không phải đến đồn cảnh sát.
Bà Nguyễn đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, chuyện hôm nay thật sự quá sức tưởng tượng của bà…
Bà Nguyễn mệt mỏi thở dài, hỏi chồng bà đang đi tới: “Thiên Lăng đâu rồi? Nó đi đâu vậy?”
Ông Nguyễn cũng bị chuyện hôm nay chấn động, ông cũng không ngờ Nhan Duyệt lại là người như vậy.
Ông Nguyễn trầm giọng nói: “Hình như nó đi rồi, cái thằng xấu tính, bỏ lại mớ hỗn độn này cho chúng ta xử lý rồi chạy mất.”