Trong phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra cho Nguyễn Thiên Lăng.
“Nguyễn tiên sinh, vết thương của anh lành lại rất nhanh, chỉ cần ở viện thêm ba ngày nữa là có thể về nhà dưỡng bệnh.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, thím Lý mới đi vào.
Câu trả lời vừa rồi của Nguyễn Thiên Lăng có chút ngoài dự liệu của thím Lý, cậu ấy ghét nhất là nằm viện, nằm viện được hai ba ngày là cậu ấy sẽ nhao nhao đòi ra viện.
Thế nhưng khi nãy bác sĩ nói cậu ấy phải ở thêm ba ngày nữa mới được ra viện, thế mà cậu ấy lại đồng ý!
Thím Lý cũng không cho rằng cậu ấy vì muốn để vết thương khỏi hẳn mới đồng ý tiếp tục nằm viện.
Như vậy thì nguyên nhân khiến cậu ấy ở lại bệnh viện nhất định là vì cô Giang.
Thím Lý mím môi cười cười, xem ra thiếu gia vẫn không thể rời xa cô Giang được.
Nguyễn Thiên Lăng liếc về phía thím Lý, lạnh nhạt hỏi: “Thím qua bên này làm gì, không có chuyện gì chứ?”
“Đúng rồi, cô Giang đang ngủ, tôi qua đây xem tình hình thiếu gia như thế nào.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, anh mím môi, muốn hỏi tình hình của Giang Vũ Phi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thím Lý giả bộ không biết trong lòng anh đang đấu tranh, cười hỏi: “Thiếu gia, vừa rồi tôi nghe bác sĩ nói tình hình của cậu tốt hơn rồi, có thể sắp được ra viện. Chúc mừng cậu nhé, thiếu gia.”
“Ừm.” Nguyễn Thiên Lăng khẽ đáp một tiếng, không có bất kỳ cảm giác vui mừng nào.
“Thiếu gia, vậy tôi đi đây.” Đột nhiên thím Lý muốn trêu chọc tâm tư anh một chút.
“… Ừm.” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng càng khó coi hơn.
Thím Lý khẽ lắc đầu, thiếu gia quá cố chấp, muốn biết thì cứ hỏi đi, sao cứ phải nén nhịn trong lòng.
“Thiếu gia, thật ra tôi tới đây là muốn nói với cậu một chút về tình hình của cô Giang...”
“Không cần nói, thím ra ngoài đi. Tôi nói rồi, đừng nói với tôi tất cả mọi chuyện của cô ấy.” Nguyễn Thiên Lăng vội cắt ngang lời bà, thái độ rất kiên định.
Anh không dám nghe, nghe càng nhiều thì anh càng không có cách nào khống chế bản thân mình.
Anh sợ anh sẽ đổi ý, lại không chịu để cho cô đi. Chỉ cần không quan tâm đến bất cứ cái gì, anh mới có thể nhẫn tâm được.
Thím Lý nghẹn họng, đành phải nuốt lại lời muốn nói.
“Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi đây.”
“Đi đi.”
Sau khi thím Lý ra khỏi phòng bệnh, Nguyễn Thiên Lăng lại hối hận. Thật ra anh nên nghe một chút, chỉ một chút thôi chắc cũng đâu có vấn đề gì.
Thế nhưng lỡ như chuyện anh nghe được lại là Giang Vũ Phi đòi bỏ đi ra sao, hay là cô nói những lời căm hận về anh như thế nào thì làm sao đây?
Thôi, vẫn là không nghe, tránh để nghe rồi lại khó chịu.
Màn đêm buông xuống, Giang Vũ Phi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Dưới tác dụng của thuốc, cô ngủ rất say, mà ngay cả thím Lý nằm trên giường nhỏ bên cạnh cũng ngủ rất say.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bóng dáng cao lớn âm thầm đi vào, chậm rãi đi đến bên giường bệnh.
Sau khi Giang Vũ Phi tỉnh lại thì không cần dùng máy trợ thở nữa.
Trên trán cô vẫn quấn băng gạc như cũ, một cánh tay cũng đang bó thạch cao, những chỗ ở dưới chăn mà anh không nhìn thấy, có rất nhiều chỗ máu bầm, còn có một số vết thương dán băng gạc nữa.
Cho dù anh chưa từng nhìn những vết thương trên người cô, nhưng anh biết rất rõ càng, tất cả những vết thương lớn nhỏ trên người cô, anh đều biết rõ, không hề bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Người cô từ trên xuống dưới, bị thương nghiêm trọng nhất chính là não bộ.
May mắn là cô tỉnh lại, có lẽ bây giờ cô không có gì nguy hiểm gì nữa.
Nguyễn Thiên Lăng đứng bên cạnh giường, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch chăm chú nhìn cô.