Giang Vũ Phi không nói một lời nào, cô xách vali đi xuống dưới lầu.
Nguyễn Thiên Lăng đang đứng ở phòng khách, bà Nguyễn thì đang ngồi, bọn họ đang mặt đối mặt tranh cãi, đột nhiên nhìn thấy Giang Vũ Phi xách đồ đi xuống, cả hai đều ngừng nói chuyện.
Đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, cô ấy xách vali theo là làm gì vậy?
Giang Vũ Phi đi xuống lầu, cô liếc mắt nhìn Nguyễn Thiên Lăng, sau đó nói với bà Nguyễn: "Phu nhân, tôi sẽ đi khỏi nơi này, đi ngay lập tức. Nhưng mà chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu, cùng với thẻ ATM của tôi đều trong tay Nguyễn Thiên Lăng, bà có thể nói anh ta trả lại cho tôi không?"
Bà Nguyễn sững sờ, không tin hỏi lại cô: "Cô nói thật à?"
"Thật." Giang Vũ Phi thản nhiên gật đầu.
Cô không nhìn đến biểu cảm của Nguyễn Thiên Lăng, nhưng mà ánh mắt lạnh như băng của anh vẫn dán chặt lên người cô, dù cho cô không quay đầu lại thì có có thể cảm nhận được giờ phút này anh đang kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Giang Vũ Phi hơi cụp mắt, đây là cơ hội tốt để cô đi khỏi nơi này, thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, cho dù có chọc giận anh, cô cũng phải mạo hiểm thử một lần.
Bà Nguyễn đứng dậy hỏi Nguyễn Thiên Lăng: "Đồ của cô ta ở trong tay con? Thiên Lăng, nhanh mang những thứ đó trả lại cho cô ta."
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Mẹ, cô ấy ở trong tay con thì là ở trong tay con ư?"
Anh ngừng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Giang Vũ Phi, cười nhạo nói: "Nói không chừng đây là cái cớ của cô."
Giang Vũ Phi lập tức quay đầu lườm anh: "Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng có quá đáng!"
Anh ta có ý gì, ý là nói cô cố ý tìm cái cớ này để ở lại đây không đi sao?
Giang Vũ Phi rất tức giận, cô chưa từng có nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như anh ta. Anh ta luôn cắn ngược lại cô một miếng, vì sao anh ta lại vô liêm sỉ như vậy!
"Tôi quá đáng cái gì?" Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn cô, ngữ khí không có gì bất thường: "Cô muốn đi, cửa đang mở, cô có thể đi bất cứ lúc nào, bây giờ không có ai ngăn cản cô đâu."
“Đồ của tôi đâu, anh mau trả lại đồ cho tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nhếch môi cười tà mị: "Hay là không nỡ đi, nếu không nỡ thhif cứ tiếp tục ở lại đi."
“Anh...” Giang Vũ Phi tức đến mức sắc mặt trắng bệch: “Được, anh không trả cho tôi thì thôi, tôi không cần!”
Cô xách vali đi nhanh ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt liếc nhìn cô một cái, tiếp theo lại cười nói với bà Nguyễn: “Thấy chưa, cô ấy đã đi rồi.”
Bà Nguyễn hơi kinh ngạc, bà còn tưởng rằng Giang Vũ Phi không sẽ đi, Nguyễn Thiên Lăng cũng sẽ không dễ dàng để cô đi. Bà đã chuẩn bị tốt khi tới đây, nhất quyết phải đuổi Giang Vũ Phi đi mới ngừng lại, không ngờ rằng bà còn chưa nói được mấy câu cô đã đi rồi, nhưng kết quả như vậy khiến bà rất hài lòng.
Bà Nguyễn yêu thương cười nói: "Thiên Lăng, con và Duyệt Duyệt khi nào mới tổ chức hôn lễ? Bây giờ bụng của Duyệt Duyệt còn chưa lớn quá, đừng đợi đến lúc bụng nó quá to mới tổ chức hôn lễ, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt."
“Mẹ, mẹ muốn con phải nói lại bao nhiêu lần? Con không thể lấy Nhan Duyệt làm vợ, ngày mai con sẽ công bố tin tức từ hôn với cô ta, con nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ chuẩn bị tâm lý một chút đi.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói, sắc mặt bà Nguyễn hơi thay đổi.
“Con đừng nói linh tinh! Thiên Lăng, chú Nhan con dẫu gì cũng là phó thị trưởng, thời điểm con và Nhan Duyệt đính hôn, cả thành phố ai cũng biết. Bây giờ con từ hôn với nó, nó làm sao có thể sống nổi? Nhan Duyệt chưa từng làm chuyện gì có lỗi với con, con đừng làm hại người ta.”