Nơi góc vườn có một cây đại thụ đứng sừng sững, trên chạc cây treo đầy những cái chai thủy tinh đẹp mắt.
Trong chai thủy tinh lập lòe ánh sáng xanh, bên trong có đom đóm!
Giang Vũ Phi kinh ngạc kêu lên, không ngờ lại là đom đóm!
Bất chợt vang lên điệu nhạc lãng mạn du dương, Nguyễn Thiên Lăng dừng cỗ xe bí ngô lại bên đường, dắt cô xuống, bước đến dưới gốc đại thụ.
“Em chờ anh một chút, anh quay lại ngay.” Anh buông tay cô ra, ra vẻ thần bí cười nói, sau đó quay người đi.
Mặt Giang Vũ Phi nãy giờ luôn mang vẻ mặt tươi vui, cô cứ không kìm được mà bật cười, chẳng thể nào thu lại được nụ cười nơi khóe môi.
Nhân lúc chờ Nguyễn Thiên Lăng về, cô ngắm nghía bầy đom đóm trong mấy cái chai thủy tinh.
Cô còn tỉ mỉ đếm một lượt, thấy trong mỗi chai có mười một con đom đóm.
Bầy đom đóm nhỏ xíu bay qua lại trong chai, đốm sáng lập lòe tựa như ánh sao huyền ảo.
Giang Vũ Phi cười tươi rói, thình lình, bản nhạc biến thành giai điệu của bài hát “Happy birthday to you”.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy chiếc bánh mousse ba tầng đi đến, tầng trên cùng của chiếc bánh có cắm hai mươi hai cây nến.
“Happy birthday!” Anh đi đến bên cạnh cô, ôm eo cô, trao cho cô một nụ hôn nhẹ.
“Cảm ơn!” Mắt Giang Vũ Phi chứa chan niềm cảm động, dưới ánh nến chiếu rọi, trong cặp mắt ấy vụt lên tia sáng lấp lánh.
Nguyễn Thiên Lăng ôm cô quay người sang: “Em mau ước đi rồi thổi nến.”
“Vâng.” Cô nhắm mắt, chắp hai tay lại ước, sau đó thổi tắt nến.
“Đây là quà sinh nhật tặng em.” Nguyễn Thiên Lăng đưa cho cô một chiếc hộp hình chữ nhật.
“Cảm ơn!” Ngoài việc nói cảm ơn ra, Giang Vũ Phi đã không còn biết dùng lời nào để biểu đạt nữa.
Cô hồi hộp mở chiếc hộp ra, bên trong chẳng phải nữ trang quý báu gì, chỉ có một quyển sổ chứng nhận bất động sản mỏng tang.
Giang Vũ Phi mở sổ ra mới biết anh tặng căn biệt thự này cho cô.
Người đứng tên bất động sản là cô – Giang Vũ Phi.
“Cái này quá quý giá!” Giang Vũ Phi vội lắc đầu: “Em không cần đâu, anh nhận lại đi.”
Căn biệt thự này giá ít nhất cũng phải trên trăm triệu, sao cô có thể nhận món quà đắt tiền thế này được.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người cô lại đối diện với anh, ôm cô từ đằng trước.
Anh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Chẳng có gì là quý giá hết. Vũ Phi, anh muốn tặng em tất cả những thứ tốt nhất trên đời, cái này cũng chẳng phải là thứ quý nhất, em nhất định phải nhận.”
“Không, cái này đã là tốt lắm rồi, nhưng em không thể nhận...”
“Suỵt, em có thể nhận. Anh chính là của em, cho nên em đều có thể nhận mọi thứ của anh.”
Giang Vũ Phi nhìn anh thật sâu, hồi lâu mới cất giọng khe khẽ: “ Nguyễn Thiên Lăng, em cảm thấy chuyện này rất không chân thực.”
“Không chân thực chỗ nào? Là tình cảm anh dành cho em sao?”
“Ừm, em mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước đây, cũng chẳng nhớ gì về anh. Nhưng anh lại tốt với em như vậy, em hoàn toàn không có cảm giác an toàn.”
Nguyễn Thiên Lăng ôm siết lấy cô, khẽ cười bên tai cô: “Hay là chúng ta đi đăng ký luôn, để anh trở thành người của em, vậy thì em sẽ có cảm giác an toàn.”
Mặt Giang Vũ Phi đỏ lên, cô nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta còn chưa bắt đầu hẹn hò...”
“Bây giờ hãy bắt đầu hẹn hò!”
“...”Người này thật ngông cuồng.
“Vũ Phi, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò.” Anh nâng cằm cô lên, lời lẽ chân thành: “Từ giờ trở đi, anh là bạn trai của em, là chồng chưa cưới của em, là người đàn ông nhất định sẽ cùng em đi đến cuối cuộc đời.”