“Nhưng tôi không đồng ý, là anh cưỡng bức tôi.” Giang Vũ Phi kiên quyết nói.
Cô ta đã không chịu, còn không tiếc dùng từ “cưỡng”, Nguyễn Thiên Lăng sao lại tự nguyện tiếp tục đụng vào cô.
Ánh mắt anh lạnh tanh, đứng dậy một cách bất cần, thay quần áo bỏ đi không ngoái lại.
Cánh cửa bị anh dùng làm đối tượng trút giận nên ra sức đóng mạnh, một tiếng “rầm” trong đêm thanh tĩnh trở nên thật chói tai.
Nghe tiếng xe khởi động dưới nhà, Giang Vũ Phi thở phào, cuối cùng đêm nay cũng tránh được một kiếp nạn.
Chỉ có điều cô cũng hiểu ra rằng, muốn ly hôn với anh hoàn toàn không phải việc dễ dàng.
Chẳng cần gấp gáp, cô còn nhiều biện pháp, không cần biết tiêu tốn bao lâu thời gian cô cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với anh!
---
Nguyễn Thiên Lăng bỏ đi lần này, hết hai ngày anh mới trở về.
Anh về ngay lúc Giang Vũ Phi đang dùng cơm trưa.
Thím Lý trông thấy anh, bước tới hỏi: “Thiếu gia, cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa!”
“Tôi đi lấy chén đũa cho cậu.”
Nguyễn Thiên Lăng ngồi đối diện với Giang Vũ Phi, anh nghiêng người dựa vào ghế, đôi mắt lười biếng nhìn cô, ngấm ngầm quan sát.
Trước ánh mắt của anh, Giang Vũ Phi không sao nuốt trôi cơm.
Cô buông đũa đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ.”
“Ngồi xuống.” Nguyễn Thiên Lăng bất giác lên tiếng.
Cô nhìn anh, lặp lại: “Tôi ăn no rồi!”
“Tôi nói cô ngồi xuống cho tôi.” Đôi mắt người đàn ông sắc bén đầy sức ép, cô không muốn chọc giận anh để chuốc họa vào thân, nên lại ngồi xuống.
Thím Lý đem chén đũa tới, Nguyễn Thiên Lăng cầm lấy ăn được vài miếng, nói với Giang Vũ Phi: “Xới cơm cho tôi!”
Đâu phải không có tay!
Giang Vũ Phi chửi thầm trong bụng, khuôn mặt thản nhiên lấy chén anh đưa, xới đầy chén cơm.
Cô tưởng anh sẽ tiếp tục gây khó dễ cô, nhưng anh hoàn toàn không hề, thư thái ăn cơm, cũng không để cô đứng dậy.
Giang Vũ Phi ngồi đối diện anh buồn chán nhìn những ngón tay của mình. Nguyễn Thiên Lăng vừa ăn cơm vừa nhìn cô, hai người cùng im lặng, không khí có vẻ thật quái đản.
Cuối cùng anh cũng ăn xong, buông chén đũa nhẹ nhàng nói với cô: “Hôm nay mẹ cô gọi điện thoại, muốn tôi đưa hai trăm ngàn.”
Giang Vũ Phi hấp háy mắt, đôi tay lặng lẽ nắm chặt.
Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục: “Giang Vũ Phi, từ lúc cô gả cho tôi, mẹ của cô lấy hết bao nhiêu tiền, cô có tính qua món nợ này chưa?”
Lời anh nói khiến cô khó chịu hơn bị một bạt tai.
“Cô muốn ly hôn, tính ra mẹ cô là người đầu tiên phản đối, cô nói đúng không?”
Gương mặt Giang Vũ Phi nóng ran, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Đúng rồi, cô muốn ly hôn, mẹ cô là người đầu tiên không đồng ý.
Nguyễn gia có tiền có thế, bọn họ sẽ không để cô ly hôn Nguyễn Thiên Lăng, nếu không bọn họ sẽ mất đi cái cây hái ra tiền.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, đứng dậy bỏ lên lầu.
Anh đã đạt được mục đích, Giang Vũ Phi sẽ không nói đến chuyện ly hôn nữa.
Cuộc hôn nhân giữa hai người ngay từ đầu đã không phải cuộc giao dịch bình đẳng, cô nợ anh cơ bản trả không nổi. Muốn ly hôn, trừ phi do anh tự mình đề xuất.
Giang Vũ Phi khẽ mở to mắt, cố không để nước mắt rơi xuống.
Không lẽ suốt đời phải ở bên anh ta thật sao?
Hôn nhân của họ là chủ ý của ông nội Nguyễn Thiên Lăng. Ông nội đã từng nói cả đời này không cho phép Nguyễn Thiên Lăng bỏ rơi cô.
Anh thề trước mặt ông nội là sẽ không chủ động ly hôn với cô.
Anh không ly hôn, cô cũng không thể đề xuất ly hôn, như vậy họ vĩnh viễn sẽ không được ly hôn.