“Anh nói rất đúng.”
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng vô cùng mừng rỡ: “Em đồng ý cùng anh…”
“Anh luôn tự cho mình là đúng, đến bây giờ anh vẫn luôn tự cho mình là đúng.”
“…” Nguyễn Thiên Lăng lập tức sa sầm mặt: “Anh không hỏi em cái đó, đây không phải trọng điểm mà anh muốn nói!”
Trọng điểm anh muốn nói là muốn cô cảm động, muốn cô tiếp nhận anh lần nữa, chứ không phải tìm ra lỗi sai của anh.
Giang Vũ Phi thản nhiên nói: “Đây chính là trọng điểm, anh sẽ mãi luôn tự cho mình là đúng.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm xuống, anh hiểu ý của cô.
Anh luôn tự cho rằng có thể khiến cô cảm động, thực ra cô không hề cảm động, là do anh đã quá tự tin.
Tâm trạng của Nguyễn Thiên Lăng bỗng chùng xuống, anh đặt cô xuống, không nói gì mà đi ra ngoài.
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, môi hơi mím lại.
Sớm biết sẽ có ngày hôm này thì cần gì có lúc đầu cơ chứ?
Nguyễn Thiên Lăng, tất cả đều đã quá muộn, quá muộn màng rồi.
Sau khi trở về, tâm trạng Tiêu Lang vô cùng tồi tệ, anh uống rất nhiều rượu.
Anh cũng đoán được Giang Vũ Phi sẽ không chịu tha thứ cho anh, sẽ không tiếp nhận anh nữa. Nhưng anh không ngờ được rằng cô vẫn không tin tưởng anh, hoàn toàn không nhận sự giúp đỡ từ anh.
Anh biết, cô sống chung với Nguyễn Thiên Lăng là do bị ép buộc. Trước đây cô rất ghét Nguyễn Thiên Lăng, luôn luôn tìm cách thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng.
Bây giờ chắc chắn cô càng ghét Nguyễn Thiên Lăng hơn, càng muốn bỏ đi hơn.
Chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ đưa cô đi ngay lập tức, giúp đỡ cô, không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng cô lại không dám đưa một bàn tay về phía anh, bởi trước đây anh đã từng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng sau đó vẫn bỏ cô lại một mình mà đi.
Là anh đã phá hủy sự tín nhiệm của cô đối với anh, là anh đã bỏ cô lại, gián tiếp đẩy cô về phía Nguyễn Thiên Lăng.
Nếu như trước đây anh không bỏ đi, vậy thì cô sẽ không bị rơi vào tay Nguyễn Thiên Lăng lần nữa.
Thâm tâm Tiêu Lang vô cùng hối hận và dằn vặt.
Anh ngồi trước quầy bar, ánh mắt u tối, môi mỏng mím lại thành một đường.
Uống cạn một ly rượu, anh lại rót cho mình một ly khác.
Địch Sinh vừa là trợ lý vừa là vệ sĩ của anh, tiến về phía anh, mặt không biểu cảm nói: “Thiếu gia, cậu không thể uống nhiều rượu.”
Tiêu Lang ngồi thẳng lưng lên, dù đang rất chán chường, nhưng cử chỉ dáng vẻ của anh đều là phong phạm quý tộc tiêu chuẩn.
Anh không nghe Địch Sinh, tiếp tục uống rượu.
Địch Sinh vẫn mang nét mặt lạnh lùng trầm mặc ấy nói: “Thiếu gia, cậu không thể uống nhiều rượu. Uống rượu sẽ giảm ý chí, có thể làm hại cơ thể, sẽ làm lỡ nhiều việc. Cậu đã quên lời lão gia căn dặn rồi sao? Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì một cái đầu tỉnh táo mới có thể có những phán đoán chính xác.”
Tiêu Lang làm sao có thể quên lời ba anh dạy bảo.
Dù là thời điểm nào cũng phải làm việc theo lý trí, không được xử lý theo cảm tính.
Anh đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi lên lầu.
“Thiếu gia, công ty mới còn rất nhiều việc đang chờ cậu giải quyết.” Địch Sinh thản nhiên nhắc nhở anh.
Tiêu Lang hơi mím môi, không quay đầu lại: “Tôi biết rồi, tôi thay quần áo rồi sẽ đến công ty.”
----
Giang Vũ Phi cho rằng cô đã nói rất rõ ràng, cho rằng Tiêu Lang sẽ không đến tìm cô nữa, không quan tâm đến chuyện của cô nữa.
Vừa cùng thím Lý đi từ trong trung tâm thương mại ra, đang muốn bắt taxi thì một chiếc Lamborghini sáng bóng đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, bàn tay của người đàn ông bên trong xe túm lấy tay Giang Vũ Phi, kéo cô vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại, xe cũng nhanh chóng chạy đi.
Giang Vũ Phi sững sờ, mãi mới lấy lại tinh thần.
“Tiêu Lang, anh làm gì vậy?” Cô kinh ngạc hỏi người đàn ông bên cạnh.