Giang Vũ Phu nhận lấy xem qua, cười nói: “Thím Lý, thím biết cả tiếng Anh à?”
Cô chỉ là thuận miệng hỏi vậy, ánh mắt của thím Lý đột nhiên hơi lóe lên.
“Tôi làm sao biết được mấy chữ nước ngoài này, chỉ là ở Nguyễn gia lâu như vậy, được nhìn thấy những thứ như thế này nhiều hơn so với người bình thường mà thôi!”
Giang Vũ Phi cám ơn thím Lý rồi cầm thuốc muốn đi lên lầu.
Thím Lý liên tục dặn cô phải bôi thuốc mà thím đưa cho, cô gật đầu nói chắc chắn sẽ dùng thì thím Lý mới tin cô.
Trở về phòng ngủ, cô uống thuốc tránh thai, rồi bôi thuốc mỡ mà thím Lý đưa vào vết bỏng.
Thuốc mỡ có cảm giác man mát, rất thoải mái, bôi lên miệng vết thương liền cảm giác những đau nhức nóng rát đã biến mất rất nhiều.
Sau một lát, vết bỏng gần như không còn cảm giác đau đớn. Cô thầm thán phục loại thuốc thím Lý đưa.
Đến tối, Nguyễn Thiên Lăng lại trở về.
Khi đó Giang Vũ Phi đã nằm trên giường ngủ, anh đường đột trở về làm cô có chút bất an.
Cô không hiểu nổi mục đích anh lại giữ cô ở đây là gì.
Chẳng lẽ chỉ là đơn giản muốn trừng phạt cô sao?
Anh đi vào phòng tắm, lúc đi ra chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Anh sải đôi chân rắn chắc bước về phía cô, trong ánh sáng ấm áp, cô phát hiện ánh mắt anh rất u ám.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mang theo ham muốn mãnh liệt. Giang Vũ Phi không khỏi nắm chặt bàn tay, tim đập loạn xạ.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống dựa sát vào người cô, cô nằm nghiêng đối diện với anh. Từ góc độ này của cô, thứ cô nhìn thấy là phần eo rắn chắc của anh.
Khi mặc quần áo chỉnh tề Nguyễn Thiên Lăng cũng có vóc dáng hoàn mỹ như người mẫu. Anh không hề giống con cháu nhà giàu khác, bị tửu sắc tàn phá cơ thể.
Cô biết rõ, mỗi ngày anh đều tập luyện thể thao cho nên toàn thân hình đều rắn rỏi, cơ bắp săn chắc.
Mọi người nói đàn ông có sáu múi là gợi cảm nhất, vậy thì anh chính là người có cơ bụng sáu múi hoàn hảo nhất.
Giang Vũ Phi không dám nhìn nữa, ánh mắt dời đi chỗ khác. Cô không muốn ngắm nhìn thân thể anh và cũng không dám đối diện với anh. Cô nhìn chằm chằm xuống đất nhưng cả không gian đều có hơi thở của anh.
Sau vài giây trầm mặc, cô không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, đành phá vỡ sự yên lặng: “Anh nhốt tôi ở đây rốt cuộc là có ý gì?”
Vấn đề này, cô đã nghĩ cả ngày mà nghĩ không thông.
Anh nghiêng mình áp người xuống sát bên cô, hai tay chống sang hai bên người cô, bóng lưng rộng rãi vững chãi của anh hắt lên trần nhà.
Anh đến gần, càng khiến cho chóp mũi của cô đều phảng phất hơi thở đầy nam tính của anh.
“Bảo bối, không phải là tôi đang nhốt cô, mà là đang bảo vệ cô.” - Anh nhếch mép nói, giọng điệu mang theo cảm giác như đôi tình nhân đang thầm thì.
Cơ thể Giang Vũ Phi cứng đờ, đầu lún sâu trong chiếc gối đầu mềm mại: “Tôi không hiểu ý của anh, tại sao phải bảo vệ tôi?”
Nguyễn Thiên Lăng vén một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng cười: “Cô đắc tội với Nhan gia, sẽ có rất nhiều người muốn trừng phạt cô. Cô ở đây tránh được sóng gió không phải là tốt sao?”
“Ý anh là, người nhà Nhan Duyệt sẽ trả thù tôi?” - Cô không tin nổi hỏi lại.
Như vậy thì quá nực cười.
Cô không làm việc gì trái với lương tâm, vì sao bọn họ lại muốn đối phó với cô? Chính là vì cô đã làm Nhan Duyệt mất mặt sao?
Nói thật, cô không hối hận khi làm cô ta mất mặt trước bao nhiêu người.
Là cô ta khiêu khích cô trước, nên cô mới phải làm như vậy, đúng là đáng đời cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng cười ẩn ý, khẽ lắc đầu: “Không cần Nhan gia ra tay.”