Nguyễn An Quốc tay chống gậy đi vào, những người đi cùng đều đứng ngoài cửa, không theo vào. Ông quan sát nhà hàng Pháp này, cười nói: “Vũ Phi, làm việc ở đây tốt không?”
“Rất tốt ạ. Ông nội, sao ông lại đến đây?”
“Ông đến xem thử nơi làm việc của cháu.” Nguyễn An Quốc tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Vũ Phi đi pha một ly trà cho ông. Cô ngồi đối diện với ông, thấy khí sắc ông rất tốt, trong lòng liền cảm thấy an tâm.
Nguyễn An Quốc bưng ly trà cô pha lên uống một ngụm, khen ngợi: “Vẫn là cháu pha trà ngon, hương vị không nhạt cũng không đậm.”
Giang Vũ Phi chỉ cười mỉm, không biết nên nói gì.
Đặt ly trà xuống, Nguyễn An Quốc hỏi cô: “Nghe nói cháu sắp đính hôn à?”
“Vâng.”
“Với ông chủ của cháu sao?”
“Vâng.” Cô gật gật đầu.
Nguyễn An Quốc cười nói: “Nếu không ngại, có thể cho ông gặp anh ta chút không?”
Đúng lúc này Tiêu Lang đi tới, Giang Vũ Phi thấy anh, đứng dậy giới thiệu họ vớ nhaui: “Ông nội, anh ấy chính là ông chủ của cháu, Tiêu Lang. Tiêu Lang, đây là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng.”
Tiêu Lang hơi nhướn mày, ông cụ chăm chú nhìn anh nghiêm túc đánh giá, chợt cười nói: “Chàng trai trẻ, có thể uống trà riêng với ta không?”
“Cháu đi pha trà cho hai người.” Giang Vũ Phi hiểu chuyện rời đi.
Tiêu Lang ngồi đối diện với Nguyễn An Quốc, cười nhạt nói: “Không biết ông muốn nói gì với cháu?”
“Anh là thật lòng muốn lấy Vũ Phi làm vợ sao?” Nguyễn An Quốc hỏi thẳng.
“Tất nhiên rồi, nếu không thì ông tưởng là gì?”
Nguyễn An Quốc lại cười: “Ba của anh Tiêu đây là người ở đâu, làm nghề gì?”
“Ba cháu ở nước ngoài, mẹ đã mất sớm.”
“Ồ, không biết lệnh tôn tên gì?”
Tiêu Lang vẫn nở nụ cười rất bình thản: “Ba cháu họ Tiêu, tên là một chữ Hằng.”
Tiêu Hằng? Nguyễn An Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, cái tên này ông chưa từng nghe qua.
“Ba của anh Tiêu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ông đang điều tra hộ khẩu sao?”
“Không phải, chỉ là ta rất quan tâm đến Vũ Phi, cho nên muốn tìm hiểu giúp nó thôi.”
“Không biết ông lấy thân phận gì tìm hiểu giúp cô ấy?”
Nguyễn An Quốc cũng không nổi nóng, chỉ là đôi mắt càng thêm tinh anh sắc sảo: “Nó gọi ta một tiếng ông nội, ta thì xem nó như cháu gái của mình. Ta lấy thân phận trưởng bối quan tâm đến chuyện của nó, không được sao?”
“Ông là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi chẳng qua cũng chỉ từng là con dâu Nguyễn gia, ông quan tâm cô ấy quá mức rồi.”
“Nó là đứa trẻ ngoan, ta rất thích. Nếu như nó chưa từng làm vợ Thiên Lăng, ta cũng muốn nhận nó làm cháu gái.” Nguyễn An Quốc vui vẻ nói.
Tiêu Lang nét mặt dịu dàng, cũng cười nói: “Xem ra ông thực sự rất quan tâm đến cô ấy.”
“Cái đó là đương nhiên.”
Giang Vũ Phi mang trà tới, thấy họ đều đang cười, liền cười hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có gì, ông chỉ tùy hứng nói với anh Tiêu đây vài câu thôi. Vũ Phi, cháu dìu ông nội ra ngoài đi, ông không ở lại lâu.” Nguyễn An Quốc đứng dậy, Giang Vũ Phi vội vàng lên đỡ ông.