“Cô yêu hắn ta?” Anh hỏi cô.
Cô lãnh đạm giương mắt lên, lạnh lùng nhìn anh.
“Giang Vũ Phi, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi và cô đã ly hôn, cô cũng đừng hòng tìm người đàn ông khác! Người phụ nữ của tôi, cả đời cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi.”
Giọng điệu thật điên cuồng vọng tưởng.
Cô không kiềm được mà mỉa mai hỏi lại: “Người đàn ông của tôi, có thể cả đời cũng là người đàn ông của tôi không?”
Trong lòng không muốn thì đừng đối với người khác như vậy!
Nguyễn Thiên Lăng hơi ngẩn ra, hồi sau lại trưng ra điệu cười tà ác.
Anh đột nhiên ôm chặt ngực cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, khẽ nở nụ cười hút hồn: “Người phụ nữ này, cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao? Cô là của tôi, nhưng tôi không phải là của cô.”
Giang Vũ Phi khẽ nhếch miệng, lạnh lùng cười nhạo.
Anh là của ai không liên quan gì đến tôi, loại ác ma như anh, tôi không thèm nhận anh là của tôi.
“Nhớ kỹ, cô với họ Tiêu kia tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Cửa thang máy mở ra, anh bế cô lên bước từng bước dài đi ra ngoài, nhét cô vào trong chiếc xe thể thao của anh, lái xe hơi về nơi ở của cô.
Trở lại bên trong căn hộ thuê của cô, Nguyễn Thiên Lăng vứt cô trên giường, lại uy hiếp cô lần nữa: “Nhớ kỹ chuyện tôi nói, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của tôi!”
Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi nhà cô, cửa cũng bị anh đóng lại.
Giang Vũ Phi vẫn còn mặc bộ áo ngủ Tiêu Lang mới mua cho cô, vẫn nắm chặt điện thoại trong tay.
Cô ngẩn người trên giường trong chốc lát, mới nhớ ra nên gọi điện thoại cho Tiêu Lang, để anh đừng lo lắng cho cô.
Tiêu Lang nhận được điện thoại của cô, biết bây giờ cô đã an toàn ở nhà, anh liền yên tâm hơn rất nhiều. Anh dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó tắt điện thoại.
Thân hình cao ngất ngưởng của anh đứng trong phòng khách rộng lớn, đôi mắt đen láy lạnh lùng trông ra cửa sổ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi chỉ có thể là của tôi, bất kể anh có bản lĩnh và quyền lực lớn thế nào, cũng không thể ngăn cản tôi lấy cô ấy làm vợ!
----
Thể xác và tinh thần mỏi mệt nên ngủ cả đêm, sáng hôm sau Giang Vũ Phi còn chưa rời khỏi giường đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô khoác áo đi ra mở cửa, Tiêu Lang đứng bên ngoài, tay xách hai chiếc túi nilon siêu thị.
Anh cởi áo khoác ngoài màu đen, vắt trên cánh tay. Anh xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc màu đồng.
Anh xách theo hai túi rau quả tươi và các loại thịt vừa mua ở siêu thị, đi vào phòng, cười nói: “Hôm nay anh cho mình một ngày nghỉ, để làm chút đồ ăn ngon, em còn chưa thưởng thức qua tay nghề của anh phải không.”
Giang Vũ Phi đóng cửa lại, bước lên cầm một cái túi nguyên liệu nấu ăn trong tay anh, ngón tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay anh, cô cảm nhận được bàn tay anh lạnh buốt.
Cô cầm hai túi nguyên liệu nấu ăn bỏ vào phòng bếp, quay người cầm lấy tay anh ấp trong tay cô, cái lạnh buốt đó chẳng khác gì cái lạnh của nước đóng băng.
“Anh chờ tôi một chút.” Buông tay anh ra, cô trở lại phòng ngủ lấy túi chườm nóng, đổ hết nước lạnh bên trong ra rồi đổ nước ấm trong phích vào, sau đó đưa cho anh cái túi chườm nóng ấm áp đó.
“Ủ ấm đi.” Cô nhẹ nhàng cười nói với anh.
Căn hộ cô thuê không có lò sưởi, không làm sao sưởi ấm cho cơ thể anh được, cho nên chỉ có thể đưa túi chườm nóng cho anh, hy vọng có thể làm hai tay anh ấm lại chút.
Tiêu Lang nhìn chiếc túi chườm nóng cô đưa, nó màu đỏ, kiểu dáng rất quê mùa, nhưng trong mắt anh lại không chút gì gọi là ghét bỏ.