Mã Tinh nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu, không nắm được ý đồ của đối phương.
“Xin hỏi rốt cuộc cô là ai?”
“Cô không cần biết tôi là ai, cô biết quá nhiều cũng không tốt. Cô chỉ cần cho tôi biết tình trạng của cô ta, tiền sẽ là của cô. Đổi một tin tức lấy hai triệu, rất có lợi cho cô.”
Mã Tinh trầm mặc không nói gì, cuối cùng cô ấy vẫn không biết đối phương có ý tốt hay xấu.
Hứa Mạn mỉm cười nói: “Cô đừng lo, tôi cũng không bắt cô làm chuyện gì xấu xa, chỉ là muốn biết rõ hơn tình trạng của Giang Vũ Phi, muốn biết cô ta có phải bị bệnh tâm lý hay không? Cô chỉ cần nói cho tôi là được, những cái khác không liên quan đến cô.”
“Xin lỗi, tôi có chức trách bảo vệ thông tin của bệnh nhân.”
“Cô Mã, ở đây chỉ có tôi và cô, tôi sẽ không nói ra. Cô nói cho tôi biết tình trạng của cô ta đã có ngay hai triệu, cao hơn số tiền lương cô vất vả bao nhiêu năm mới kiếm được. Cơ hội như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu như cô thông minh thì nên chớp lấy cơ hội này mới phải.”
Mã Tinh hơi dao động, một năm tiền lương của cô ấy mới chỉ hơn một trăm nghìn, trừ các khoản chi tiêu, đến mua nhà cũng không mua nổi.
Thoáng cái đã có hai triệu, cô có thể còn phải phấn đấu rất nhiều năm.
“Cô Mã, hay là chúng ta cứ tự nhiên tâm sự một chút đi. Trong những người bệnh cô từng tiếp xúc qua, bệnh nhân nào khó điều trị nhất?” Hứa Mạn mỉm cười hỏi cô, dáng vẻ tươi cười, nhưng trong câu nói lại có ẩn ý khác.
Mã Tinh không xác định hỏi lại cô: “Sau khi biết tình trạng của cô ấy, cô định làm gì?”
“Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cô Mã. Cô không cần biết gì hết, cũng không để lộ ra tình trạng của cô ta.” Hứa Mạn thông minh giúp cô loại bỏ toàn bộ liên quan.
Mã Tinh giằng xé trong lòng rất lâu, ánh mắt rơi trên tờ chi phiếu hai triệu, cuối cùng vẫn dao động.
Cô nhủ thầm cô không làm gì hết, cô không có gì phải áy náy.
“Vấn đề cô vừa hỏi tôi, bây giờ tôi có thể trả lời cô. Trong những bệnh nhân tôi từng tiếp xúc, khó điều trị nhất chính là chứng trầm cảm.”
---
Mã Tinh đến biệt thự Giang Vũ Phi ở, cô quen đường thuộc lối cứ thế đi vào phòng khách, thấy Giang Vũ Phi mặc áo len mỏng rộng thùng thình, ngồi trên thảm xem ti vi.
Cô vén mái tóc dài ra sau tai, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện lên nụ cười dịu dàng, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Sau mấy ngày tiếp xúc, Mã Tinh biết Giang Vũ Phi là một người phụ nữ rất ôn hòa.
Mà một người phụ nữ như vậy, nhất định sẽ không làm tình nhân của người khác. Giữa Nguyễn Thiên Lăng và cô nhất định có chuyện gì mà người ngoài không biết.
Mã Tinh đứng ở cửa một lúc, Giang Vũ Phi mới để ý đến cô ấy.
“Cô Mã, đừng đứng đó, mau vào đi.” Cô cười, ngoắc tay với Mã Tinh, Mã Tinh mỉm cười đi vào, ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
“Cô Giang, tâm trạng cô hôm nay rất tốt.”
“Được như vậy phải cảm ơn cô rất nhiều. Cô nói đúng, tâm bệnh là do mình mà ra, nếu như không thử vượt qua tâm bệnh của chính mình, vĩnh viễn sẽ không thoát ra được.”
“Ừm, cô nói đúng.”
“Cô Mã, hôm nay muốn tiến hành trị liệu mặt nào?” Giang Vũ Phi nghiêng đầu hỏi cô.
Tay Mã Tinh không khỏi siết chặt chiếc túi da, bên trong có tờ chi phiếu hai triệu, cô cảm thấy cầm tờ chi phiếu này rất phỏng tay. Nhưng dù gì cũng đã cầm rồi, có trả lại cũng không còn ý nghĩa.
“Cô Giang, hôm nay có thể là ngày cuối cùng tôi trị liệu cho cô.” Mã Tinh áy náy nói.
Giang Vũ Phi sững sờ: “Vì sao?”