Mỗi lần anh hôn đều cuồng nhiệt như vậy, khiến người ta như muốn nghẹn thở.
Giang Vũ Phi đã sắp không thở nổi nữa rồi, cô ngọ nguậy người, Nguyễn Thiên Lăng lập tức khẽ rên một tiếng.
Cảm nhận được một thứ cưng cứng ở phía dưới bụng, mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc liền đỏ bừng.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên bị kích thích, lập tức đẩy cô lên ghế sofa, ngay sau đó cơ thể cường tráng cũng ép xuống.
Giang Vũ Phi hét lên một tiếng, hai tay dùng sức đẩy ngực anh.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư? Em bắt anh phải nhịn hai ngày rồi, em nói xem anh muốn làm gì?” Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô ra, lại chặn miệng cô lại.
Giang Vũ Phi ú ớ ngọ nguậy, môi cô vẫn bị anh ngấu nghiến hôn, trở nên sưng đỏ.
Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng buông cánh môi cô ra, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn lên cái cổ thon dài đẹp đẽ của cô.
Giang Vũ Phi cảm nhận được sự mất kiểm soát của anh, vội vàng thở dốc ngăn cản: “Nguyễn Thiên Lăng… dừng lại… dừng lại cho em!”
Chỗ này là phòng riêng của nhà hàng, nếu làm chuyện đó ở đây, cô còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?
Nguyễn Thiên Lăng làm như không nghe thấy lời cô nói.
Anh không còn khống chế được bản thân nữa, anh đã nhớ nhung cô hai ngày rồi, anh nhất định phải đòi lại hết mới hài lòng.
Giang Vũ Phi thấy anh không nghe, cô lại càng giãy giụa mạnh hơn.
Chết tiệt! Giãy cái gì mà giãy!
Nguyễn Thiên Lăng tức giận, trực tiếp ép hai cánh tay cô sang hai bên: “Đừng cử động, chỉ một lần thôi, sẽ xong nhanh thôi.”
“…”
Lẽ nào một lần là ít lắm sao? Dù là một lần cô cũng không muốn.
Còn nữa, từ “xong nhanh” mà anh nói hoàn toàn không phải là khái niệm “nhanh” đâu nhé, có lần nào là anh kết thúc nhanh đâu chứ.
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng đỏ mặt, cô đảo mắt, nói với vẻ khó xử: “Không được, em đến tháng rồi, hôm nay không được!”
Động tác của Nguyễn Thiên Lăng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, nhíu mày không vui hỏi: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Giang Vũ Phi gật đầu, vẻ mặt rất chân thành.
“Shit!” Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng chửi thề một câu, bực dọc ngồi dậy, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô đầy ham muốn.
“Em cứ chờ đó, chờ em hết rồi anh sẽ xử lý em!”
Giang Vũ Phi nhanh chóng bật dậy, chỉnh đốn lại trang phục rồi chạy ra mở cửa phòng.
“Ha ha, lừa anh đó, lêu lêu!” Cô quay người về anh làm mặt quỷ rồi đóng cửa lại, nhanh chóng chạy trốn.
Cô không dám ở lại, bộ dạng của Nguyễn Thiên Lăng rõ ràng đang nhịn đến cực điểm. Nếu cô ở lại, nhất định anh sẽ không để ý gì nữa mà cho cô đẹp mặt! Nhưng mà đây là nhà hàng, đánh chết cô cũng không muốn mất mặt ở đây. Còn nữa, vừa rồi anh hung dữ với cô như vậy, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh…
Giang Vũ Phi sợ Nguyễn Thiên Lăng bắt được nên chạy thục mạng, Nguyễn Thiên Lăng tức giận lao ra khỏi nhà hàng, đã không thấy bóng dáng cô đâu.
“Cô vợ đáng chết!” Nguyễn Thiên Lăng tức giận nghiến răng nghiến lợi, dám lừa dối anh ư!
Cô đúng là ăn gan báo rồi, lại dám lừa gạt anh!
Tốt nhất là đừng để anh bắt được em, nếu không thì anh sẽ khiến em ba ngày không xuống giường được!
---
Anh vừa tức giận, vừa lấy điện thoại gọi cho Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi đã bắt được taxi, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng gọi đến, cô cong môi không nhịn được mà mỉm cười.
“Alo!” Cô trả lời điện thoại, từ từ nói.