“Rõ ràng nó không chết, lại cứ gạt cháu rằng nó chết. Tại sao lại như vậy, cháu đã từng nghĩ qua chưa?”
“Cô ấy cũng không biết mình có thể sống tiếp hay không, cô ấy sợ cháu…”
“Hừ, kiểu viện cớ lừa gạt như vậy cháu cũng tin à?” Nguyễn An Quốc đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngày mai nên chọn thế nào, cháu tự quyết định lấy. Thiên Lăng, đừng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.”
“Ông nội, cháu chưa bao giờ hiểu được ông.”
Ông cụ nhìn qua, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, ông cười phá lên, đắc ý nói: “Nếu như cháu có thể nhìn thấu ông, cháu đã là ông nội của ông rồi.”
Nói xong, ông chống gậy rời đi, để lại cho Nguyễn Thiên Lăng vô số vấn đề phải đối mặt.
Nguyễn Thiên Lăng bực bội đứng dậy, ra ban công đốt một điếu thuốc.
Anh không thích hút thuốc, nhưng anh đã quen đốt một điếu thuốc những lúc phiền muộn, kẹp giữa hai ngón tay để nó cháy từ từ.
Ông nội nói Nhan Duyệt lừa gạt anh, thực ra không phải là anh chưa từng hoài nghi.
Có điều lúc đó tính mạng cô ta đang nguy kịch là sự thật. Dựa vào y học bây giờ, căn bản là không thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, cho nên cô ta có thể sống tiếp đã là một kỳ tích.
Về phần tại sao cô ta luôn giấu việc mình còn sống, anh không muốn truy cứu. Có lẽ cô ta có nỗi khổ của mình, cô ta có thể sống sót trở về, anh cũng không mong điều gì hơn.
Ngày mai anh đính hôn với cô ta, chỉ là vì sao trong lòng anh không có cảm giác gì lắm?
Mà ông nội lại để anh chọn một trong hai người Giang Vũ Phi và Nhan Duyệt, anh cảm thấy thật nực cười, có gì mà phải chọn, người anh muốn lấy làm vợ vẫn luôn là Nhan Duyệt, anh sẽ không đưa ra lựa chọn nào nữa.
Về phần Giang Vũ Phi…
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, anh cũng không muốn để cô và người đàn ông khác đính hôn!
Anh rất kiên định với suy nghĩ này, đúng, anh quyết không cho phép cô đính hôn cùng người đàn ông khác.
---
Mai chính là ngày đính hôn.
Buổi tối, Giang Vũ Phi nhìn bộ lễ phục mềm mại trắng tinh trên giường, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Cô ngồi bên giường, ôm lễ phục vào lòng, tay vuốt ve bụng mình, mỉm cười.
Bây giờ cô không chỉ có một đứa con, còn có vị hôn phu tuyệt vời. Đợi đến lúc cô kết hôn cùng Tiêu Lang, hy vọng gia đình họ sẽ sống thật hạnh phúc.
Giờ khắc này Giang Vũ Phi rất hạnh phúc, trong lòng cô không có bất cứ oán hận nào nữa, chỉ sự mong mỏi đối với tương lai.
Cô nghĩ, kiếp trước không dám mong có con cái và hạnh phúc, kiếp này, nhất định là ông trời bù đắp cho cô.
Càng nghĩ nụ cười cô càng biểu lộ ra niềm vui khôn tả, lại càng mong đợi đến lễ đính hôn ngày mai.
Đang vui, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là số của người lạ. Giang Vũ Phi hoài nghi nhận cuộc gọi, đầu bên kia vọng lại một giọng nói lạ, nghe có vẻ là người đã lớn tuổi.
“Có phải cô Giang không? Chào cô, tôi là ba của Tiêu Lang.”
Giang Vũ Phi sững người, cô hoàn toàn không ngờ rằng người gọi điện đến lại là ba Tiêu Lang.
“Chào… chào bác.” Giang Vũ Phi lắp bắp, chân tay luống cuống.
“Cô Giang, hôm nay tôi gọi điện cho cô là muốn nói, tôi không đồng ý cho cô và Tiêu Lang đính hôn. Nhưng nó nhất định muốn đính hôn với cô, không hề nghe tôi khuyên ngăn...”
“Vũ Phi, mở cửa, anh là Tiêu Lang!” Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, còn kèm theo tiếng gọi dồn dập của Tiêu Lang.
Giang Vũ Phi đặt điện thoại xuống, bình tĩnh đi ra mở cửa.
“Vũ Phi, ba anh có gọi điện thoại cho em không?” Tiêu Lang tiến vào nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi.