Theo cô thấy, Nhan Duyệt không cam lòng nhưng lại không dám quấn quít với Nguyễn Thiên Lăng, cũng chỉ nghĩ được việc ra tay với cô thôi. Có điều cô không sợ cô ta, trừ khi cô ta lén giở trò, nếu không thì quang minh chính đại, chưa biết ai thắng ai thua.
Một lúc sau Nhan Duyệt bước vào thản nhiên nói: “Tôi đưa Phích Lịch ra ngoài đi dạo một chút.”
Không phải là hỏi ý kiến, mà báo cho biết một tiếng, cô ta không quan tâm bọn họ có đồng ý không.
Thím Lý vội cười nói: “Cô Nhan, thiếu gia nói Phích Lịch quá hung hãn, không thể dẫn ra ngoài hù dọa người khác.”
“Có tôi ở đây, Phích Lịch sẽ rất nghe lời.” Nhan Duyệt vô cùng tự tin nói.
“Nhưng mà…”
“Lôi thôi cái gì, tôi là chủ nhân của Phích Lịch, tôi muốn dẫn nó ra ngoài còn cần các người quản sao?” Ánh mắt Nhan Duyệt lạnh căm căm, thím Lý cũng không dám phản bác lại cô ta.
Giang Vũ Phi cảm thấy rất nực cười, cô ta dùng từ “các người” này có phải là sai rồi không? Cô ta muốn dẫn Phích Lịch ra ngoài, cô không có ý kiến gì cả.
“Thím Lý, tôi đi lên nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy tôi.”
“Được, cô đi nghỉ ngơi đi.” Thím Lý cười nói.
Từ đầu đến cuối Giang Vũ Phi đều không nhìn Nhan Duyệt, cô đứng dậy đi lên lầu, Nhan Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, sau đó cũng nhắm mắt quay người rời đi.
Nhan Duyệt dẫn Phích Lịch ra ngoài đi dạo đến trưa mới về, cũng đúng lúc này Nguyễn Thiên Lăng quay lại. Anh nhìn thấy Nhan Duyệt đang đùa với Phích Lịch, vì thế bước đến trước mặt cô ta.
Nhan Duyệt liếc nhìn anh, nở một nụ cười mỉm hơi buồn bã: “Lăng, sau này em có thể tới thăm Phích Lịch không?”
Nguyễn Thiên Lăng vẫn luôn áy náy với cô ta, thấy bộ dạng cô ta như vậy, anh không có cách nào để nói ra lời cự tuyệt: “Có thể. Bây giờ muốn về sao? Anh tiễn em.”
“Được.” Nhan Duyệt gật đầu cười.
Nguyễn Thiên Lăng không vào phòng khách, liền đi ra ngoài với Nhan Duyệt.
Ngồi trong xe, Nhan Duyệt thắt chặt giây an toàn, hỏi anh: “Nhất định phải từ hôn sao? Lăng, em yêu anh, em không muốn từ hôn với anh.”
Nguyễn Thiên Lăng nắm tay lái, khởi động xe, chậm rãi rời đi. Anh mím môi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Duyệt Duyệt, anh đã cố gắng rồi, nhưng có khi cảm giác phai nhạt chính là phai nhạt, anh không có cách nào trở lại như lúc ban đầu.”
“Không sao, em không ngại. Em chỉ cần được ở bên anh đã rất thỏa mãn rồi, chúng ta có thể kết hôn, anh vẫn có thể tiếp tục ở bên Giang Vũ Phi.” Nhan Duyệt hạ mình nói.
“Không được, như vậy không công bằng với em.”
“Em nói em không ngại, em thực sự không ngại!”
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt hơi tối lại: “Duyệt Duyệt, đây không phải là em, em không nên miễn cưỡng như vậy.”
“…” Nhan Duyệt nắm chặt dây an toàn, nhắm mắt đau thương nói: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng em rất yêu anh, muốn em rời xa anh, em không làm được.”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi không biết nên nói gì.
Thế giới tình cảm chính là như vậy, không thể nói lý rõ ràng. Lúc yêu thì cái gì cũng có thể, muốn ở bên nhau thì cảm thấy ai cũng không ngăn cản nổi. Lúc không yêu lại phát hiện ra rằng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể chấp nhận nhau được. Dù cho đối phương là người phụ nữ anh đã từng yêu sâu đậm, nhưng sau khi không còn tình cảm nữa, anh cũng không cách nào cưỡng ép bản thân ở bên cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ thầm, anh không yêu Nhan Duyệt, cho nên không muốn ở bên cô ta, nhưng anh muốn ở bên Giang Vũ Phi, là vì yêu cô ấy sao?