Giang Vũ Phi tắm hết khoảng 30 phút, cô mặc chiếc váy ngủ vải lanh màu trắng dài đến gối, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Nguyễn Thiên Lăng thoáng nhìn đã thấy, ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay cô rồi sắc mặt bỗng trầm xuống, anh sải bước dài đến trước mặt cô.
“Lúc đi tắm sao lại không cẩn thận một chút? Em xem vết thương của em kìa, càng ngày càng nghiêm trọng rồi!” - Người đàn ông chau mày trầm giọng trách móc cô.
Bàn tay cô đâu chỉ có trở nên nghiêm trọng, vết thương rách toác ra, thực sự thê thảm không muốn nhìn.
“Không sao!” - Cô thản nhiên rút tay lại, ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lóe sáng, dùng sức mạnh kéo tay cô lại.
“Qua đây anh bôi thuốc cho em.”
Anh kéo cô đến mép giường rồi ngồi xuống, lục tìm hộp thuốc, cẩn thận dùng chiếc kẹp nhỏ kẹp bỏ hết mấy miếng da trắng, rồi rắc một chút thuốc bột lên lòng bàn tay cô, sau đó dùng băng gạc y tế quấn lại.
Giang Vũ Phi nãy giờ vẫn cúi đầu, thái độ lạnh lùng không để ý đến hành động của anh một chút nào.
Nguyễn Thiên Lăng làm xong những việc này, nhìn bộ dạng của cô vẫn lạnh nhạt như cũ, bất giác anh nâng cằm cô lên, hỏi cô vẻ không vui: “Rốt cuộc em sao vậy, có phải bất mãn anh chuyện gì phải không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Vũ Phi đối diện với đôi mắt của anh, cô kéo tay anh ra, khóe miệng trề ra tạo thành một nụ cười nhạt mang vẻ chế giễu.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh là một người máu lạnh tàn nhẫn nhất trên thế gian này mà tôi đã gặp!”
Người đàn ông mí mắt giật một cái, sắc mặt bỗng chốc sa sầm.
“Em nói vậy là ý gì?!” - Anh hỏi cô vẻ dữ dằn.
“Tôi có ý gì thì trong lòng anh hiểu rõ nhất! Anh sớm biết Tất Thế Xương sớm muộn gì cũng tìm cơ hội trả thù anh, cho nên mới đối xử tốt với tôi như vậy, để cho người khác cho rằng anh rất yêu chiều tôi, quan tâm tôi, đúng không? Tất Thế Xương không cách nào ra tay với anh được nên đã ra tay với tôi, vì tôi là người vợ rất được anh ‘yêu chiều’. Như vậy là anh nhất cử lưỡng tiện, không những trừ khử hậu hoạn Tất Thế Xương mà còn có thể loại trừ tôi mà không cần tốn chút công sức!”
Nói đến đây, Giang Vũ Phi đứng phắt dậy, cô cười nhạt nói một cách ai oán: “Sao con người anh lại có thể bỉ ổi như vậy? Tôi muốn ly hôn với anh, anh không chịu, chỉ vì sợ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của anh, cho nên đã dùng phương pháp này để trừ khử tôi sao?”
“Chiêu này thật ác độc, không những có thể giải thoát khỏi tôi mà còn có thể không làm ảnh hưởng đến anh dù chỉ một chút. Nếu như thật sự tôi bị lửa thiêu chết, nói không chừng anh còn giả bộ ra vẻ đau khổ đến độ không muốn sống nữa, như vậy còn được tiếng thơm chung tình. Anh xem tôi nói có đúng không?”
Mặt Nguyễn Thiên Lăng biến sắc.
Anh lập tức đứng dậy, đưa tay chụp lấy cổ tay cô, bóp thật chặt, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ tột độ: “Giang Vũ Phi, trong mắt em, tôi là loại người như vậy sao?”
Cố chịu đựng cơn đau đớn đến từ cổ tay, Giang Vũ Phi ném sự hằn học, lên tiếng: “Đúng! Trong mắt tôi, anh là loại người như vậy đấy! Anh thuộc dạng máu lạnh hay máu nóng thì trong lòng anh rõ nhất!”
“Cô!” - Nguyễn Thiên Lăng tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, trong đáy mắt anh bị che phủ bởi tấm màn u ám. Ném cô lên giường, anh xoay người bỏ đi không thèm ngoái lại.
“Rầm…” - Anh đóng mạnh cánh cửa, phát ra một tiếng va đập lớn, đến nỗi cả ngôi nhà đều có thể nghe thấy âm thanh kinh động đó.