“Trước tiên phải gây mê cho nó rồi mới tiêm.” Người đàn ông xa lạ lên tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay về phía người làm ở bên cạnh, người đó đưa một cây súng gây mê cho anh. Một tay anh cầm súng gây mê khá dài, ngẩng đầu nhìn về phía ban công, trong tích tắc liền chạm vào ánh mắt của Giang Vũ Phi.
Nguyễn Thiên lăng phẩy tay bảo đám người làm lui lại, trong sân lúc nãy chật kín người, bây giờ không còn ai cả, chỉ còn Nguyễn Thiên Lăng và bác sĩ thú y được mời đến tiêm cho Phích Lịch.
Nguyễn Thiên Lăng thu lại tầm nhìn, nâng cây súng gây mê giống như loại súng đi săn lên. Báng súng tì trên bả vai anh, sắc mặt anh lạnh như băng, nghiêng đầu, nheo mắt tìm mục tiêu ngắm bắn, đang chuẩn bị bắn ra…
“Chờ một lát.” Giang Vũ Phi đột nhiên nói, ngăn cản hành động của Nguyễn Thiên Lăng. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Giang Vũ Phi xoay người đi xuống lầu, cô nói với bác sĩ thú y: “Làm phiền anh ra ngoài một chút được không? Tôi có việc muốn nói với anh ta.”
“Được.” Bác sĩ thú y mỉm cười rời đi.
“Em muốn nói gì với anh?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô.
Giang Vũ Phi tiến đến gần anh, nhẹ nhàng nói: “Thực ra đứa bé đó… không phải là của anh.”
Nguyễn Thiên Lăng mở to mắt, Giang Vũ Phi đột nhiên móc một chân anh, hai tay đẩy ngực anh, lập tức đẩy anh ngã xuống đất. Người đàn ông chao đảo ngã xuống, đờ người ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Một tay anh chống xuống đất, mông cũng ngồi xuống chỗ thảm cỏ đầy bùn, trông có vẻ nhếch nhác.
“Em…” Nguyễn Thiên Lăng tức giận trừng mắt, nhưng lại phát hiện ra Giang Vũ Phi đang nhìn vào trong lồng của Phích Lịch.
Anh sững sờ, liếc mắt nhìn thấy Phích Lịch đang căng cứng toàn thân, nhìn cô với con mắt đầy hận thù, gầm gừ sửa lớn. Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc mở to mắt, trong mắt xẹt qua một tia lạnh giá ác liệt.
…
Nhan Duyệt vội vàng chạy đến biệt thự thì thấy Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi đứng ở trước lồng sắt, mà Phích Lịch lại đang bị nhốt trong lồng. Cô ta nhìn thấy trên tay Nguyễn Thiên Lăng cầm một khẩu súng dài, tưởng rằng đó là súng săn.
“Lăng, em nghe nói anh định giết Phích Lịch sao?” Cô bước nhanh đến phía trước, đi theo đằng sau là chị Tôn với vẻ mặt rất gấp gáp.
“Tiểu thư, cô đi từ từ thôi, cẩn thận đứa bé trong bụng.” Chị Tôn thất thanh kêu to, như sợ rằng người khác không biết chuyện Nhan Duyệt mang thai vậy.
Nhan Duyệt chạy tới nắm chặt cánh tay của Nguyễn Thiên Lăng, nước mắt long lanh trên hàng mi: “Lăng, anh đừng giết Phích Lịch, em xin anh có được không? Phích Lịch đã sống cùng anh chín năm, nó giống như con của chúng ta vậy, em và anh đã cùng nuôi nó lớn lên, sao anh có thể nhẫn tâm giết nó. Lăng, chuyện Phích Lịch làm sai, anh phạt nó là được, đừng quá tàn nhẫn với nó!”
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Tôi cũng không muốn giết nó, nhưng nó đã giết chết con tôi, tôi không thể để nó sống.”
“Phích Lịch chỉ vì muốn bảo vệ em nên mới tấn công Giang Vũ Phi, nó không biết cô ấy, cũng không biết cô ấy đang mang thai con của anh, nó không hiểu chuyện mà, sao anh lại có thể giết nó, như vậy không công bằng.”
“Vậy con của tôi phải chết oan uổng sao? Cô tránh ra đi, hôm nay tôi nhất định phải giết nó!” Anh giương súng gây mê, nhắm vào Phích Lịch.
“Không được.” Nhan Duyệt giơ hay tay che chắn trước mặt Phích Lịch: “Lăng, Phích Lịch là do chúng ta cùng nuôi dưỡng, anh không thể giết nó. Em xin anh, xem như là nể tình em, xin anh tha cho nó!”