“Vâng, Tiêu thị bây giờ không giống như La thị trước kia, Tiêu thị đang phát triển không ngừng, vừa mới ký được đơn đặt hàng một tỷ, họ đều không muốn bán cổ phần, cho dù trả giá cao thì họ cũng không nỡ.”
Nguyễn Thiên Lăng đi đến trước cửa sổ sát đất, tay chống lên vách kính trong suốt, hơi nheo mắt lại nhìn dòng người xe qua lại dưới lầu.
“Từ hôm nay trở đi, tạm thời ngừng việc thu mua cổ phần của Tiêu thị, tôi cần các anh điều tra tư liệu khách hàng của họ, gửi hết thông tin chi tiết đến cho tôi.”
“Được, chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra ngay lập tức.”
Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại, đứng một lát rồi lấy áo khoác đi về nhà.
Nhan Duyệt lại đến Nguyễn gia chơi, hầu như ngày nào cô ta cũng đến.
Cô ta rất thông minh, toàn đến vào giờ đi tan làm buổi chiều, lúc Nguyễn Thiên Lăng không có nhà.
Cô không dám đến lúc anh có ở nhà, bởi sợ làm anh phản cảm.
Nhưng thi thoảng cô ta cũng có thể giả vờ như gặp anh một cách “trùng hợp”.
Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách thì thấy Nhan Duyệt và bà Nguyễn đang ngồi nói chuyện ăn uống gì đó, ánh mắt anh lạnh nhạt lướt qua cô ta, sau đó định đi lên lầu ngay.
“Lăng, hôm nay em mang một ít thịt hươu đến, anh nếm thử đi, ngon lắm.” Nhan Duyệt dùng đũa gắp một miếng thịt hươu đã được chế biến, mỉm cười đứng dậy đi đến trước mặt anh.
Cô ta đưa thịt hươu đến gần miệng anh, tinh nghịch muốn đút vào miệng anh giống như trước kia.
“Há miệng ra nào, a.”
Nguyễn Thiên Lăng mặt lạnh lùng, mím môi, cô ta vẫn muốn đút thịt vào miệng anh, giống như không nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh của anh.
Cuối cùng người đàn ông mất hết kiên nhẫn, không chút khách khí gạt tay cô ta ra, miếng thịt hươu rơi xuống đất, cơ thể Nhan Duyệt đứng không vững, lảo đảo, đầu gối đụng vào cạnh bàn trà.
Cô ta đột nhiên nhíu chặt lông mày, hai tay chống lên bàn trà, đau đớn không dám nhúc nhích.
“Duyệt Duyệt, cháu sao vậy?” Bà Nguyễn lo lắng đứng dậy, tay đỡ người cô ta.
Đôi mày Nhan Duyệt nhíu lại, nét mặt có phần đau đớn: “Bác gái, hình như cháu đau bụng.”
Bà Nguyễn vừa xong vậy đã nôn nóng đi gọi Nguyễn Thiên Lăng: “Thiên Lăng, mau đưa Duyệt Duyệt đi bệnh viện! Đừng để đứa bé xảy ra chuyện gì, con nhanh lên được không!”
Nguyễn Thiên Lăng đứng bất động, đôi mắt sắc lạnh nhìn Nhan Duyệt.
Chỉ là đụng vào đầu gối một cái, sao lại đau bụng?
Anh cũng chẳng có tâm trạng chậm chọc cô ta, xoay người định bỏ đi.
“Lăng, bụng em đau quá, anh mau cứu con chúng ta, nó là con anh, anh mau cứu nó đi.”
Vẻ mặt Nhan Duyệt đầy đau đớn, kêu thảm thiết, giống như là sắp sảy thai vậy.
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước chân, hơi nghiêng đầu lại, gương mặt vẫn không có một chút biểu cảm nào.
“Thiên Lăng, con còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh đưa Duyệt Duyệt đến bệnh viện đi!” Bà Nguyễn nôn nóng, nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại hết sức bình tĩnh.
“Lăng, em đau quá, cứu em…” Nhan Duyệt bất lực giơ tay về phía anh, trong mắt đã chảy ra nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng bước nhanh về phía trước, ôm cô ta lên, đi ra bên ngoài.
Cánh tay Nhan Duyệt mềm mại níu lấy cổ anh, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực anh, dọc đường đi đều đau đớn rên rỉ.
Bà Nguyễn đi theo sau, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Đến bênh viện, Nguyễn Thiên Lăng đứng một bên xem bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ hỏi rất nhiều câu hỏi, Nhan Duyệt chỉ nói lúc đó bụng rất đau, giống như co thắt vậy, nhưng hiện giờ lại không đau nữa.
Bác sĩ cười nói: “Vậy có thể là co thắt, ba tháng cuối cùng thai nhi sẽ phát triển rất nhanh, tử cung sẽ lớn lên, đồng thời dây chằng tròn trong tử cung sẽ bị kéo giãn, có thể khiến bụng bị co thắt.”