Nhưng cô biết, căn bản là anh không nghe theo ý kiến của ai hết.
Giang Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhạt: “Nguyễn Thiên Lăng, bộ dạng anh như vậy, làm cho tôi không thể không nghĩ là anh thích tôi.”
Người đàn ông cũng không phản bác, anh cong môi cười hút hồn: “Không phải tôi vẫn luôn thích cô sao?”
“Vậy sao, anh dám nói những lời này trước mặt Nhan Duyệt không?”
Đột nhiên bị cô châm chọc, vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc, lại bắt đầu ngang ngược uy hiếp: “Tôi có ý tốt khuyên cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Anh khuyên tôi cái gì? Anh khuyên là vì muốn tốt cho tôi, hay là vì muốn tốt cho anh?” Giang Vũ Phi thở dài, cô đứng thẳng dậy, lạnh giọng hỏi anh.
“Đương nhiên là tốt cho cả hai chúng ta.” Người đàn ông mặt không đỏ, tim không loạn nói.
Giang Vũ Phi nghĩ nên tặng cho anh ba chữ, vô liêm sỉ!
“Anh là muốn tốt cho bản thân anh, không phải là tốt cho tôi. Tôi là phụ nữ, đời này tôi không thể không kết hôn. Bây giờ anh đang cố gắng để hạn chế tôi vì những ham muốn ích kỷ của riêng anh, anh không để tôi theo đuổi hạnh phúc của tôi, là muốn để cho tôi sống cô độc trong quãng đời còn lại sao? Nếu anh không cho tôi hạnh phúc, không cho tôi một gia đình trọn vẹn, thì không nên ngăn cản người khác cho tôi. Đúng, trước kia tôi yêu anh, tôi đáng đời khi rơi vào tay anh! Giờ tôi không yêu anh, trong lòng tôi anh đã chết rồi, tôi ước gì có thể tránh xa anh, vĩnh viễn không gặp lại anh, vì sao anh còn muốn tiếp tục đến hại tôi, chẳng lẽ anh cứ phải hại chết tôi anh mới cam tâm sao?”
Giang Vũ Phi nói xong những lời này, những gì đè nén trong lòng cũng được trút ra một ít.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, đôi mắt sa sầm lại.
Nghe cô nói một tràng dài, trong lòng anh cũng hơi rung động.
Cô nói trong lòng cô anh đã chết, cô đã không còn yêu anh nữa. Trước kia nghe những lời này đều không có cảm giác, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác nặng nề không thở nổi.
Gần đây trong lòng anh luôn rất dễ bực bội.
Anh hiểu rõ, anh không thể vứt bỏ cô hoàn toàn, có lẽ anh vẫn có cảm giác với thân thể của cô, tóm lại anh không thể bỏ cô, không thể để cô và người đàn ông khác ở bên nhau.
Anh thừa nhận anh rất ích kỷ, quả thực anh vì ham muốn cá nhân nên mới có ý nghĩ kiềm chế cô và người đàn ông khác ở bên nhau, chỉ cần trong lòng anh thấy thoải mái là được!
Anh không quan tâm nhiều, dù sao chính bản thân anh cũng không cam lòng bỏ cô!
Nguyễn Thiên Lăng túm lấy tay cô, đột nhiên trầm giọng nói: “Cho cô một lựa chọn, làm người phụ nữ của tôi! Cô muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho cô, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm lo cho cô, cô không cần lo lắng chuyện nửa đời sau sống như thế nào!”
Giang Vũ Phi trợn trừng mắt kinh ngạc, anh đang nói cái gì?
Anh định bao nuôi cô sao?
Nguyễn Thiên Lăng cũng hơi chấn động trong lòng, anh cũng không ngờ rằng mình lại nói ra câu bao nuôi cô.
Nhưng nói cũng nói rồi, anh cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Giang Vũ Phi tức giận đến phát run, anh mở miệng nói những lời như vậy cũng lưu loát thật đấy.
“Tôi nói thật với cô vậy, bây giờ tôi tuyệt đối không cho phép cô và người đàn ông khác ở bên nhau, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô! Cho nên lựa chọn tốt nhất của cô là đi theo tôi!”
Giang Vũ Phi dùng sức vung tay lên, tát anh một cái thật mạnh.
Đầu Nguyễn Thiên Lăng nghiêng sang một bên, mặt anh lạnh lùng, nhíu mày âm trầm nhìn cô.
“Vô liêm sỉ! Thế gian này đúng là không ai vô liêm sỉ hơn anh!”