Vừa nghĩ tới việc bản thân mình đã làm, Nguyễn Thiên Lăng cũng rất hối hận, trong lòng ngột ngạt đến mức khó chịu, hận không thể quay ngược thời gian…
“Anh hối hận rồi, có thể làm lại một lần không?” Anh chăm chú nhìn vào cô, nghiêm túc hỏi.
Giang Vũ Phi cười mỉa mai: “Nước đổ đi rồi, có thể lấy lại được không?”
“Em không phải nước đổ đi.”
“Tôi không nói tôi!” Cô chỉ lấy ví dụ thôi.
“Nếu em đã không phải nước đổ đi, vậy thì lấy lại có gì là không được. Không phải, là anh cầu xin em lấy lại anh về, không phải anh lấy lại em về. Vũ Phi, rác rưởi còn có thể tái chế thành đồ tốt, anh vẫn hơn rác rưởi một chút phải không?”
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh sẽ lại nói những câu tự hạ thấp mình như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng ghé sát lại gần cô, nhếch môi mỉm cười đầy mê hoặc: “Thế nào, có cần cân nhắc lấy anh lại hay không?”
Đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ vô song của anh, Giang Vũ Phi không bao giờ có thể tìm lại được cảm giác tim đập thình thịch như trước đây nữa. Chỉ là không thể không cảm khái, khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, nếu như cô không trải qua mấy lần bị làm hại, nhất định cô sẽ không chống đỡ được sức hấp dẫn của anh.
"Nguyễn Thiên Lăng, trong mắt tôi, anh còn không bằng rác rưởi.” Giang Vũ Phi vô tình nói.
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặt, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn vài phần: “Vậy sao, trong mắt em, anh tồi tệ như vậy?”
“Đúng, rất tồi tệ. Trả đồ lại cho tôi, từ nay về sau chúng ta không liên quan đến nhau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, không hẹn gặp lại.” Đây là kết cục tốt nhất.
Đi theo cô, trên con đường sau này sẽ tràn ngập chuyện xấu. Cô không muốn sống cùng anh, cô chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.
“Em nghĩ anh sẽ nghe lời em ư?” Nguyễn Thiên Lăng ngồi thẳng người, thản nhiên hỏi lại.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Anh muốn em theo anh trở về, kết hôn cùng anh, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”
"Không thể nào!"
“Anh nói em không đồng ý, vậy thì tại sao anh phải đồng ý với lời em nói?” Nguyễn Thiên lăng hỏi lại cô.
Anh lại bắt đầu ngang ngược không nói đạo lý, Giang Vũ Phi không chịu nổi bộ dạng đó của anh nữa, cô bỗng nhiên đứng phắt dậy, bước nhanh bỏ đi.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sâu thẳm, cũng đứng dậy khởi động xe. Anh chầm chậm đi theo cô, gọi với theo: “Mệt thì lên xe.”
“…” Giang Vũ Phi bước nhanh, cũng không quay đầu lại.
Cô đi một lúc rồi dần dần chuyển thành bỏ chạy, Nguyễn Thiên Lăng cũng tăng tốc độ chạy xe, luôn đi theo bên cạnh cô. Chạy mệt, cô đi chậm lại, nghỉ ngơi đủ lại tiếp tục chạy. Giằng co tới lui như vậy mấy lần, cuối cùng cô thở hồng hộc dừng lại trước đồn cảnh sát.
Giang Vũ Phi đi vào đồn cảnh sát, Nguyễn Thiên Lăng hơi nhướn mày, không biết cô muốn làm gì. Muốn xin cảnh sát giúp đỡ?
Đồn cảnh sát không phải chỗ tị nạn, có phải cô tìm nhầm chỗ rồi không?
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xuống xe, cùng đi vào theo.
Trong đồn cảnh sát, Giang Vũ Phi đang miêu tả hành vi phạm tội của Nguyễn Thiên Lăng với một cảnh sát. Cô nói anh lấy đồ của cô, lại không trả cho cô, cô hy vọng cảnh sát giúp đỡ cô lấy lại đồ.
Người cảnh sát trẻ ngẩng đầu lên liền trông thấy Nguyễn Thiên Lăng đứng sau lưng cô.
“Tiên sinh, anh tới có việc gì?”
Nguyễn Thiên lăng chỉ vào Giang Vũ Phi cười nói: “Tôi chính là người mà cô ấy nói.”
Giang Vũ Phi quay đầu lại liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: "Đồng chí cảnh sát, anh ta chính là người lấy đồ của tôi.”
Nếu anh ta đã tự tới đây, cô cũng không khách khí với anh ta nữa.
“Cô nói thật sao?” Cảnh sát hỏi Nguyễn Thiên Lăng, anh lạnh nhạt nhếch môi.