Nhóm người Nguyễn Thiên Lăng vừa khởi động xe rời đi, Hứa Mạn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhan Duyệt.
“"Duyệt Duyệt, làm sao đây, Nguyễn đại ca đã biết em là kẻ chủ mưu phía sau! Em nên làm thế nào đây, Duyệt Duyệt, chị cầu xin anh ấy giúp em, hiện tại chỉ có chị mới có thể giúp em."
Nguyễn Thiên Lăng đeo tai nghe, qua kính chiếu hậu, anh cũng nhìn thấy Hứa Mạn đang gọi điện thoại.
Anh cười mỉa mai, đột nhiên xoay bánh lái, lái xe quay trở lại.
Hứa Mạn thấy anh quay trở lại, cô ta mau chóng tắt điện thoại, vẻ mặt bất an nhìn bọn họ.
Xe dừng lại, Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xe bước xuống.
Anh chậm rãi đi đến chỗ cô ta, đèn xe làm bóng của anh kéo dài thật dài trên mặt đất.
Hứa Mạn nhìn người đàn ông hoàn mỹ này, bỗng nhiên nghĩ đến, thật ra cô ta cũng thích anh.
Nhưng mà anh không thích cô ta, người anh thích là Nhan Duyệt.
Trong mắt cô ta thì Nhan Duyệt là cô gái tốt nhất, nếu anh không thể ở bên cạnh Nhan Duyệt, vậy thì cô ta sẽ chúc phúc cho anh và Nhan Duyệt.
Cô ta yêu anh nhiều năm như vậy, anh cũng chưa bao giờ biết rằng cô ta ở ngay bên cạnh anh.
Năm đó mọi người đều cho rằng Nhan Duyệt đã chết, cô ta nghĩ thầm vậy thì cô ta sẽ tiếp tục yêu Nguyễn Thiên Lăng, thay Nhan Duyệt tiếp nối tình yêu với anh.
Cô ta cho rằng Nhan Duyệt chết, anh sẽ chú ý tới cô ta, chọn cô ta.
Nhưng lại thật không ngờ anh sẽ kết hôn với Giang Vũ Phi, cô ta nghĩ cô ta có cái gì không bằng người phụ nữ kia.
Cô ta không cam tâm, cho nên cô ta rất ghét Giang Vũ Phi, cực kì, cực kì ghét cô.
Cô ta thuê người giết Giang Vũ Phi, không chỉ vì Nhan Duyệt, mà cũng để giúp bản thân mình trút giận.
Nhưng mà người phụ nữ đó mạng lớn, thế mà lại còn sống, mà chuyện của cô ta cũng bị bại lộ.
Nguyễn Thiên Lăng càng là tới gần, trong lòng Hứa Mạn lại càng khủng hoảng.
Ngón tay cô ta đều đang run rẩy, cô ta siết chặt điện thoại, khó khăn nhìn anh nặn ra một nụ cười: "Nguyễn đại ca, anh còn có chuyện gì sao?"
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay gỡ xuống một thứ giống như miếng nam châm dán trên kính xe của cô ta, thản nhiên nói: “Tôi quên lấy thứ này đi.”
Đồng tử Hứa Mạn mở to: “Đây là cái gì?”
“À, là máy nghe trộm mới nhất trên thị trường. Khả năng nghe trộm rất lớn, cho dù âm thanh nhỏ cỡ nào, chỉ cần trong phạm vi năm mét, cũng có thể nghe rõ ràng.” Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười nói, sắc mặt Hứa Mạn tái nhợt như tờ giấy, toàn thân yếu ớt.
Nguyễn Thiên Lăng cầm máy nghe trộm quay người đi, Hứa Mạn muốn lao tới cầu xin anh tha cho cô ta, nhưng cô ta vẫn còn kiêu ngạo, sự kiêu ngạo khiến cô ta không cho phép bản thân đi cầu xin người khác chuyện gì.
Hơn nữa cô ta cho rằng chuyện còn chưa tới bước cuối cùng, cô ta còn chưa tới lúc tuyệt vọng.
Nhan Duyệt sẽ giúp cô ta, có Nhan Duyệt giúp, cô ta nhất định sẽ không sao.
Nguyễn Thiên Lăng trở lại xe, lần này là thật sự khởi động xe rời đi.
Giang Vũ Phi ngồi ở ghế phụ, không nói một lời.
Cả đoạn đường trở lại biệt thự, hai người họ không nói với nhau câu nào.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Giang Vũ Phi mở cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng khách.
Nguyễn Thiên Lăng đi theo phía sau cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn theo cô, thấy cô lên lầu, anh cũng đi lên theo.
Giang Vũ Phi vào phòng ngủ, không đi rửa mặt đánh răng, cũng không nghỉ ngơi ngay lập tức.
Mà là lấy vali ra, mở tủ quần áo lấy quần áo của cô, chuẩn bị dọn đồ rời khỏi đây.
Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng trầm sắc mặt, anh tiến lên túm lấy cổ tay cô, trầm giọng hỏi: "Cô làm cái gì vậy?"
"Rời khỏi nơi này." Giang Vũ Phi gạt tay anh ra, tiếp tục thu dọn đồ đạc.