Trong nháy mắt chiếc xe thể thao đã khởi động, Tiêu Lang muốn đuổi theo, Vệ Bình đã bước lên một bước ngăn cản ở trước mặt anh, anh phẫn nộ đẩy hắn ra.
Đuổi được vài bước, anh lại quay ngược trở về, mau chóng lên xe của mình.
Lúc Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, xe đã chạy rất xa rồi.
"Khốn khiếp, anh muốn làm gì, dừng xe lại cho tôi!" Cô tức giận lôi kéo cánh tay anh, chiếc xe bỗng nhiên bị chệch hướng, chạy thành hình chữ S trên đường, còn có mấy lần suýt chút nữa đã va chạm với xe khác.
Nguyễn Thiên Lăng một tay đẩy cô ra, cánh tay còn lại thành thạo thao tác tay lái, không có chút căng thẳng nào.
Xe ổn định trở lại, Giang Vũ Phi cũng không lôi kéo tay anh nữa.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì!"
"Đưa cô đi uống ly rượu." Người đàn ông liếc mắt liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng cười cười.
"Tôi không rảnh, dừng xe lại cho tôi, anh có nghe không!"
"Tôi có rảnh là được."
Giang Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào tới đánh cho anh một trận tơi bời. Cô đã biết ngay là anh không có lòng tốt, người này quả thực chính là một kẻ bị bệnh tâm thần!
Xe đến câu lạc bộ Dạ Hoàng thì dừng lại, anh kéo cô - một cách không tình nguyện đi vào.
Tiếp viên nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy Giang Vũ Phi đang giãy giụa.
"Nguyễn thiếu, hoan nghênh anh tới đây."
"Mau báo cảnh sát, người này bắt cóc tôi!" Giang Vũ Phi lập tức cầu cứu bọn họ, mấy tiếp viên mắt nhìn thẳng, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của cô.
Nguyễn Thiên Lăng buồn cười kéo thân thể cô lại gần, cánh tay ôm sát cô eo: "Cô nói tôi bắt cóc cô?"
"Đúng vậy!" Hành vi của anh không phải là bắt cóc sao?
"Ha ha, tôi bắt cô làm cái gì chứ?"
"Ai biết được!" Giang Vũ Phi tức giận nói.
"Mấy người cho rằng tôi bắt cóc cô ta sao?" Nguyễn Thiên Lăng hỏi mấy nhân viên tiếp khách, bọn họ nhịn cười, đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ đều cảm thấy rất buồn cười, Nguyễn Thiên Lăng muốn cái gì có cái đó, chẳng lẽ còn cần phải bắt cóc người khác sao?
"Nhìn thấy không, cô nói tôi bắt cóc cô, căn bản không có ai tin hết."
"…"
Bị anh kéo vào bên trong, anh lại bắt cô ngồi xuống bên cạnh: "Đừng nhúc nhích, lát nữa họ Tiêu sẽ đến."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giang Vũ Phi cảnh giác hỏi, anh đã từng nói muốn đối phó với Tiêu Lang, cho nên mọi hành động của anh đều sẽ làm cho cô thần hồn nát thần tính.
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai chân gác lên bàn trà: "Tôi có thể làm cái gì được chứ, chỉ là mời hai người uống chén rượu mà thôi."
Anh vỗ vỗ tay, lập tức có nữ nhân viên phục vụ mặc váy ngắn bó sát người bưng mấy bình rượu đi tới, tay cô ta thành thục mở bình, rót rượu cho bọn họ, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
"Nào, trước hết uống với tôi một ly." Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người đưa cho cô một ly rượu vang.
"Không có hứng thú!" Giang Vũ Phi căn bản không nhận.
Người đàn ông cũng không để ý, anh nghiêng ly, rượu vang chảy qua răng môi, hầu kết gợi cảm chuyển động lên xuống, bờ môi mỏng đẹp đẽ dính một chút rượu vang, mê hoặc bắt mắt.
Giang Vũ Phi thầm mắng một tiếng tai họa, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Một giây sau, eo cô đột nhiên bị siết chặt, người đàn ông bên cạnh nghiêng thân ép người xuống, môi mỏng mang theo mùi rượu chuẩn xác bịt kín miệng cô.
Cô trợn trừng mắt, lúc muốn khép chặt hàm răng lại thì đã muộn, đầu lưỡi anh nhanh chóng chui vào, chất lỏng anh ngậm trong miệng cũng theo đó rót vào trong miệng cô, nhanh chóng trượt đến yết hầu, cô bị ép nuốt vào chỗ rượu anh đút cho cô.
Giang Vũ Phi giãy giụa, tay dùng sức đẩy lồng ngực anh, người đàn ông túm lấy một tay cô, lại mạnh mẽ mút vào, cô cảm thấy lưỡi trong miệng cũng sắp bị anh cắn đứt!