Nhan Duyệt tức giận đỏ mắt, cô giơ hai tay lên muốn xé bỏ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất...
Giang Vũ Phi đã sớm đề phòng chiêu này của cô ta.
Cô nhanh chóng rút giấy chứng nhận quyền sử dụng đất về, ngón tay chỉ về phía cửa chính: "Bây giờ ai phải cút khỏi đây, không cần tôi nói nữa chứ!"
Nhan Duyệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt phẫn hận.
"Giang Vũ Phi, cô đừng đắc ý vội... Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi nhất định sẽ làm cho cô nếm trải cảm giác sống không bằng chết!"
"Vậy thì thật là cảm ơn cô, nhưng... đối với tôi cô không có ảnh hưởng lớn như vậy, cho nên căn bản tôi khinh thường lãng phí thời gian của tôi để đấu với cô!"
Giang Vũ Phi chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Nhan Duyệt tức sôi máu, đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như một thằng hề.
Từ trước đến nay cô ta đấu với Giang Vũ Phi, vẫn luôn muốn so cao thấp.
Kết quả... Vốn dĩ Giang Vũ Phi cũng không để cô ta vào mắt!
Cô ta có cảm giác dùng hết sức mình đánh, nhưng lại chỉ đánh vào bông.
Quá thất bại, quá mệt mỏi!
"Vậy sao? Hy vọng đợi đến ngày tôi giết chết cô, cô cũng có thể không quan tâm như thế."
Nhan Duyệt lạnh lùng cười cười, sau đó đỡ bụng cao ngạo rời đi.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói với thím Lý: "Về sau không cho phép cô ta vào đây."
Người phụ nữ đó cô cứ nhìn thấy là đã chán ghét rồi, thật sự hy vọng vĩnh viễn cũng không phải gặp cô ta nữa.
"Vâng, tôi biết rồi." Thím Lý gật đầu.
...
Nhan Duyệt ngồi trên xe, cô ta dựa vào thành ghế thoải mái dễ chịu, lạnh nhạt nhắm mắt lại.
Chị Tôn ngồi ở bên cạnh, hết sức cẩn thận hỏi cô ta: "Cô Nhan, bây giờ có quay về Nguyễn gia không?"
Nhan Duyệt ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Tại sao phải trở lại Nguyễn gia? Bọn họ bảo tôi về, thì nhất định tôi phải trở về à? Quay về nhà của tôi."
"Vâng."
Chị Tôn căn dặn tài xế lái xe.
Những ngón tay được vẽ móng tinh xảo của Nhan Duyệt gõ nhẹ trên bụng, trong lòng phỏng đoán nếu cô không trở lại Nguyễn gia, Nguyễn phu nhân sẽ có phản ứng gì.
Quả nhiên, cô vừa về nhà không lâu, bà Nguyễn đã gọi điện thoại tới đây.
"Nhan Duyệt, cô định về nhà dưỡng thai sao?" Bà Nguyễn lạnh nhạt hỏi cô.
Nhan Duyệt dựa vào đầu giường, thoải mái thành thơi nói: "Đương nhiên rồi, Nguyễn phu nhân, Nguyễn gia cũng không phải nhà chồng tôi, tất nhiên tôi nên ở trong nhà mình, mà không phải ở nhà Nguyễn gia mấy người."
"Cũng được, cô muốn ở nhà mình cũng có thể. Nhưng sau khi đứa bé sinh ra, nhất định phải về Nguyễn gia chúng ta, do Nguyễn gia chúng ta nuôi dưỡng."
Nhan Duyệt cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì? Con tôi không phải đồ vật, không phải các người nói không cần thì không cần, nói muốn thì phải được. Nguyễn Thiên Lăng đã chết, bây giờ mấy người đến đòi con tôi, không có cửa đâu!"
Bà Nguyễn cũng không sợ cô, lạnh nhạt phản kích:
"Cô nhất quyết tự nuôi dưỡng đứa trẻ cũng được, nhưng cô có chắc đợi sau khi đứa trẻ lớn lên, nó sẽ không lựa chọn trở lại Nguyễn gia không?
Cô giao đứa trẻ cho chúng tôi, nó có thể có được rất nhiều thứ mà cô không thể cho nó.
Nếu cô hy vọng tương lai con của cô hai bàn tay trắng, vậy cô cứ giữ đứa trẻ ở lại bên cạnh mình đi!"
Nhan Duyệt khẽ nhíu mày: "Bà đang uy hiếp tôi?"
"Tôi không phải uy hiếp cô, mà tôi đang phân tích lợi hại cho cô nghe."
"Nguyễn phu nhân, Nguyễn Thiên Lăng chết, đứa bé trong bụng tôi là huyết mạch duy nhất của anh ta. Tôi cũng không tin, bà không quý trọng huyết mạch duy nhất của con trai mình."
"Cô nói như vậy là có ý gì?"
"Bây giờ đứa trẻ mới hơn năm tháng, nếu như tôi không muốn nó nữa, hoàn toàn có thể bỏ đi..."
"Cô dám!" Bà Nguyễn trầm giọng: "Nếu cô dám động đến đứa bé, tôi nhất định sẽ khiến cho Nhan gia nhà cô thân bại danh liệt!"
"Ha ha... Nguyễn Thiên Lăng đã chết, ông lão lớn tuổi cũng sống không được vài năm nữa, Nguyễn lão gia không đủ năng lực.