Cô đã từng nói rằng cô hận không thể khiến anh chết đi. Cho nên cô bỏ thuốc cho anh, cũng không cần biết là thuốc có hại chết người hay không, cô chỉ nghĩ bỏ thuốc anh rồi sau đó bỏ trốn.
Điều càng làm cho Nguyễn Thiên Lăng căm hận hơn là lần này cô lại liên hợp với người đàn ông khác bỏ thuốc anh.
Nếu không phải cô với Tiêu Lang nội ứng ngoại hợp, sao cô có thể lấy được thuốc mê, rồi làm sao cô có thể bỏ trốn ngay trước mắt vệ sĩ!
Hai người bọn họ, vẫn luôn diễn kịch ngay trước mắt anh, thì ra bọn họ đã bàn bạc kỹ từ trước, cùng thông đồng với nhau!
Giờ phút này trong lòng Nguyễn Thiên Lăng tràn ngập căm hận. Lần đầu tiên cô bỏ thuốc anh, anh cảm thấy đau đớn hơn căm hận, thế nhưng lần này anh cảm thấy căm hận nhiều hơn đau đớn.
Anh thề, đời này anh sẽ không tha thứ cho người phụ nữ đó, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô!
Nhìn thấy trong mắt Nguyễn Thiên Lăng tản ra tia oán hận lạnh lẽo, Nhan Duyệt không khỏi lén nhếch môi, nhưng giọng nói lại hết sức buồn rầu: “Lăng, anh đối xử với Giang Vũ Phi tốt như thế, cô ta lại đối xử với anh như vậy, anh chắc chắn lựa chọn của anh là đúng không?”
“Đừng nhắc đến con tiện nhân đó nữa! Tốt nhất cô ta đừng xuất hiện trước mắt bác, nếu không bác sẽ không tha cho cô ta!” Cơn tức giận của bà Nguyễn đến bây giờ vẫn không giảm bớt.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng chuyển động, ánh mắt lạnh lùng: “Các người ra ngoài hết đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
“Thiên Lăng, Giang Vũ Phi tâm địa quá độc ác, lần này chắc con nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta rồi chứ.” Bà Nguyễn vẫn còn tức giận phàn nàn.
“Ra ngoài hết đi!” Nguyễn Thiên Lăng không còn kiên nhẫn gằn giọng nói, bà Nguyễn vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Nhan Duyệt ngăn lại, kéo ra ngoài.
Bọn họ vừa rời khỏi phòng bệnh đã nghe tiếng đồ vật bên trong phòng bị ném xuống đất.
Nguyễn Thiên Lăng gạt đổ toàn bộ đồ đạc trên tủ đầu giường, còn rút cả kim tiêm trên tay ra!
Anh vô cùng tức giận, trong mắt tràn ngập sự hung ác lạnh lẽo, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Bà Nguyễn và Nhan Duyệt ở ngoài nghe mà kinh hồn bạt vía, bọn họ chưa từng thấy Nguyễn Thiên Lăng tức giận đến mức như vậy.
Nhan Duyệt hơi nhướn mày, Nguyễn Thiên Lăng biết tức giận, đây là một chuyện tốt.
Anh càng tức giận thì sẽ càng căm hận Giang Vũ Phi...
Ở bệnh viện ở hai ngày, Nguyễn Thiên Lăng nhất định đòi xuất viện.
Người của anh đi khắp nơi tìm Giang Vũ Phi cũng không tìm thấy cô, người được cử đi theo dõi Tiêu Lang cũng trở về nói hai ngày nay hành vi của Tiêu Lang rất bình thường, không có đến bất kỳ nơi nào.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh Giang Vũ Phi được Tiêu Lang giúp đỡ trốn thoát, nhưng anh khẳng định, nhất định là Tiêu Lang âm thầm trợ giúp Giang Vũ Phi, nếu không thì cô không thể bỏ trốn mà anh lại không tìm thấy.
Nguyễn Thiên Lăng đứng trước ban công thư phòng, ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Nếu anh đoán không nhầm, Giang Vũ Phi đã đổi một thân phận mới, mai danh ẩn tích, cho nên mới không có ai tìm thấy cô.
Dập tắt đầu thuốc lá, Nguyễn Thiên Lăng quay người đi ra khỏi thư phòng, chậm rãi đi xuống lầu.
Dưới lầu, Nhan Duyệt và bà Nguyễn đang trò chuyện, thấy anh đi xuống, bọn họ càng cười tươi hơn.
“Thiên Lăng, mẹ muốn đợi sau khi con khỏe lại, sẽ tiến hành hôn lễ của con với Duyệt Duyệt, con nói xem có được không?” Bà Nguyễn cười hỏi anh.
Gương mặt Nguyễn Thiên Lăng không cảm xúc, trong mắt như có lớp băng lạnh ngàn năm, hơi lạnh bức người.
Từ sau khi tỉnh lại, anh đã thay đổi, trở nên lạnh lùng như băng đá, luôn có dáng vẻ lạnh lùng hung ác.
Anh không còn dáng vẻ tươi cười, không còn nụ cười tà mị, nụ cười lạnh nhạt kia nữa.
Cho dù là thi thoảng cười một cái, đó cũng chỉ là nhếch môi lạnh lùng, cũng không phải là nụ cười thật sự.