Chỉ tới lúc trời sắp sáng cô mới ngủ một lát.
Còn Nguyễn Thiên Lăng có ngủ hay không, cô cũng không biết nữa.
Sáng hôm sau, Giang Vũ Phi liền mở mắt tỉnh lại, trong mắt ngoài ưu thương ra thì không có chút buồn ngủ nào.
Cô vẫn duy trì tư thế ngủ tối hôm qua, nghiêng người đưa lưng về phía Nguyễn Thiên Lăng, cơ thể hơi cuộn lại.
Mặt cô vùi sâu vào trong cái gối mềm mại, mái tóc như thác nước rối loạn lại gợi cảm.
Chỉ là sắc mặt cô hơi tái nhợt, dưới mắt cũng có quầng thâm mờ mờ.
Nguyễn Thiên Lăng cũng vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh eo cô, lồng ngực nóng bỏng áp sát sau lưng cô.
Anh hít thở khe khẽ, mỗi lần thở ra đều phả vào bờ vai trần của cô.
Cảm nhận được hơi thở của anh, tim Giang Vũ Phi cũng nhảy nhót theo tần suất hơi thở ấy.
Cô mở to mắt nhìn rèm cửa sổ, vẫn lặng yên không nhúc nhích.
Trong lòng Giang Vũ Phi tự nói với chính mình, cho cô thêm mười phút nữa thôi.
Cô chỉ tham lam xin mười phút, sau đó sẽ rời giường ngay.
Trong lòng Giang Vũ Phi nhẩm đếm thời gian, một giây, hai giây...
…
Rất nhanh đã hết mười phút, thế nhưng cô vẫn còn chưa cảm thấy đủ, làm sao bây giờ?
Đủ rồi, phải rời giường thôi, không thể tham lam như vậy cả đời được.
Trên đời này không có cuộc vui nào mà không tàn, nếu đã luyến tiếc, vậy thì cắt đứt sớm một chút là tốt nhất!
Thời gian càng lâu, lại càng lưu luyến.
Giang Vũ Phi quyết tâm, nhẹ nhàng kéo cánh tay Nguyễn Thiên Lăng ra, ngồi dậy.
Cô đi chân trần giẫm lên sàn nhà, nhặt từng chiếc quần chiếc áo trên mặt đất mặc vào...
Lúc cô mặc áo T-shirt, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy gấp gọn kia.
Tờ giấy rơi xuống bên cạnh quần của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô nghi hoặc tiến lên, cúi người xuống nhặt tờ giấy lên, mở ra…
Nhìn thấy nội dung bên trong, Giang Vũ Phi vội vàng che miệng, suýt chút nữa khóc thành tiếng!
Đây là... Nguyễn Thiên Lăng ghi lời thoại cầu hôn...
Nhìn từng lời thoại trên giấy, có thâm tình, ngây thơ.
Ngang ngược, êm tai, cảm động...
Thấy những thứ này, trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng rối loạn. Sao anh phải ghi lời thoại cầu hôn, còn chuẩn bị bản nháp thật chu đáo giống như học sinh tiểu học thuyết trình vậy?
“Tối hôm nay anh chờ em tại khách sạn Kim Đế, anh chuẩn bị bữa tối dưới nến, 6 giờ, em nhớ đến đúng giờ."
Nghĩ đến lời anh nói ngày hôm qua, Giang Vũ Phi lập tức giật mình!
Chẳng lẽ ngày hôm qua anh định cầu hôn cô sao?
Trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy hộp đựng trang sức lẳng lặng nằm trong góc, Giang Vũ Phi tiến lên phía trước nhặt hộp đựng trang sức lên.
Tay cô đang run rẩy, cô không dám mở ra.
Hít sâu một hơi, cô mở hộp đựng trang sức ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đẹp đẽ lập tức xuất hiện trước mắt cô.
Trong mắt Giang Vũ Phi, cũng đồng thời rơi ra một giọt nước mắt... Giọt nước rơi xuống viên kim cương, làm vô số bọt nước thật nhỏ bắn lên tung tóe...
Tối hôm qua anh muốn cầu hôn cô, thế nhưng cô lại không đi đến nơi hẹn.
Anh ở khách sạn đợi bao lâu? Một tiếng hay là hai tiếng?
Cuộc hẹn lúc 6 giờ, hơn 9 giờ tối anh tìm đến khách sạn.
Như vậy anh ở khách sạn Kim Đế đợi cô ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Giang Vũ Phi lại nghĩ tới cuộc điện thoại tối hôm qua anh gọi cho cô, anh bảo cô cứ từ từ đến, anh nói anh đợi cô.
Lúc ấy cô quá đau lòng khổ sở, trong đầu đều là cảm giác bi thương, căn bản cũng không quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của anh.
Cho nên cô không nói gì mà tắt điện thoại, cũng không đi đến nơi hẹn.