“Bất kể là có dụng ý hay chỉ vì chén cơm manh áo, đều bắt buộc phải điều tra ra người đó là ai. Dám chụp lén tôi thì phải hiểu được cái giá phải trả!”
Đông Phương Dục nhướn mày cười: “Anh yên tâm! Em sẽ sớm tìm ra ai làm việc này.”
“Ừm!” - Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, bỗng nhiên anh hỏi thêm: “Tình hình bên Tất Thế Xương như thế nào rồi?”
“Lão già đó bây giờ rất thê thảm. Vợ ông ta đã ly hôn với ông ta và dắt theo đứa con gái xuất ngoại rồi. Bây giờ ông ta không tiền không thế lực, thuê một căn phòng nhỏ đang sống ở đó, suốt ngày uống rượu la hét, xem ra không còn gây ra sóng gió gì được nữa. Anh Lăng, ông ta đâu biết anh là người ra tay sau lưng đâu mà anh phải đề phòng ông ta làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay xoa xoa cằm, nheo đôi mắt sắc bén của mình: “Nhân vật bí ẩn đã thu mua La thị, tôi có cảm giác hình như hắn ta đang có ý đối đầu với tôi, nếu như hắn ta có âm mưu gì, Tất Thế Xương có lẽ sẽ trở thành một con tốt trong tay hắn ta.”
Đông Phương Dục gật đầu tán thành: “Vẫn là anh nghĩ được chu đáo, em sẽ cho người theo sát ông ta. Gần đây nếu ông ta có động tĩnh gì thì có thể chứng thực là có người muốn đối đầu với anh thật.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng thoáng nét trầm tư, ngón tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn. Đông Phương Dục biết được anh đang suy nghĩ nên không muốn làm phiền anh nữa, lặng lẽ rút lui.
---
Đêm khuya vắng người.
Trong con hẻm cũ kĩ và tăm tối, một bóng dáng mập mạp của một người đàn ông tuổi trung niên cầm chai rượu loạng choạng đi về nơi trú ngụ.
Còn cách khoảng mười mấy mét, ông ta vội uống hết nửa chai rượu còn lại.
Tiện tay ném cái chai, ông ta móc lấy chìa khóa trong túi mở cửa rồi ợ lên một cái, đèn cũng không bật, men theo ánh sáng hiu hắt đi đến trước bộ sofa cũ nát.
Vừa mới nghiêng người đổ ập xuống ghế sofa, chưa kịp nhắm mắt lại, ông ta lại vội mở trừng mắt, kinh hãi giật bắn người lên.
“Ai!” - Ông ta sợ hãi trừng mắt nhìn vào bóng đen trước mặt, rượu trong người cũng tỉnh đi một nửa.
Trong bóng tối, một bóng người cao to không rõ mặt ngồi trong góc, anh ta ngồi vắt chân, trên đầu đội chiếc mũ Ănglê đen, hai tay đặt chéo trên đầu gối.
“Tất Thế Xương đúng không?” - Đối phương cất giọng trầm đục hỏi ông ta.
“Anh là ai?”
“Đừng sợ! Tôi không có ác ý.” – Gã thanh niên nói, quăng cho ông ta một sấp tư liệu: “Có biết tại sao ông bị phá sản, không còn gì trong tay không? Xem xong cái này sẽ hiểu rõ.”
Tất Thế Xương do dự một hồi rồi nhặt sấp tư liệu từ dưới đất lên, mượn ánh sáng hắt vào từ bên ngoài, đọc tường tận tất cả nội dung ghi trong đó.
Ông ta bỗng thay đổi sắc mặt, ngón tay thô ráp bóp chặt sấp giấy trong tay, nghiến răng kêu ken két!
“Điều này có thật không?” - Ông ta hỏi chàng thanh niên trước mặt.
Gã thanh niên đứng dậy, trong đêm tối, gã nhếch môi nở một nụ cười nhạt.
“Thật hay không thì ông tự suy nghĩ! Còn nữa, ông đã bị người khác theo dõi, vì sợ ông âm thầm có những hành động trả thù vặt.” - Nói xong, gã thanh niên mở cửa, biến mất khỏi căn phòng như một bóng ma.
Tất Thế Xương sững sờ trong giây lát, đợi khi ông ta hoàn hồn thì bóng người đó đã không còn nữa.
Nếu như không phải trên tay còn nắm chặt sấp giấy, ông ta còn tưởng những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác…
---
Giang Vũ Phi bị Nguyễn Thiên Lăng yêu cầu mỗi ngày đều phải mang cơm cho anh.
Nguyễn An Quốc mong ước ngày nào cô cũng đi, nguyện vọng lớn nhất của ông là nhìn thấy vợ chồng hai người ân ái hạnh phúc, có thể hòa thuận mà sống với nhau suốt đời.
Cho nên ông vô cùng ủng hộ cô mang cơm đến cho anh.