Nguyễn Thiên Lăng dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô, cười lạnh lùng, xoay người ngủ bên cạnh cô, không hề làm gì cô.
Đêm nay, Giang Vũ Phi ngủ không ngon giấc. Sau khi cô tỉnh ngủ, lại càng cảm thấy cơ thể và tinh thần mỏi mệt.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đã rời đi rất sớm.
Giang Vũ Phi ăn sáng rồi đến bệnh viện, hôm nay có kết quả chẩn đoán bệnh của Vương Đại Trân, lúc quan trọng thế này, tất nhiên cô phải đi.
Đương nhiên thím Lý cũng sẽ đi cùng với cô.
Kết quả kiểm tra đúng như cô nghĩ, khối u trong cơ thể Vương Đại Trân là u lành tính, hơn nữa cũng không lớn, chỉ cần cắt bỏ đi là được.
Biết được tin tốt này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Bệnh viện nhanh chóng thu xếp cho cuộc phẫu thuật tiến hành vào ngày mai.
Thím Lý đề nghị tìm hộ lý cho Vương Đại Trân, Giang Vũ Phi nhìn bà như có điều suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Ý của thím Lý cũng là ý Nguyễn Thiên Lăng.
Anh không cho phép cô ở bệnh viện với mẹ, cô không thể lúc nào cũng ở cạnh mẹ, nhưng ngày nào cô cũng sẽ tới.
Thím Lý rất nhanh đã tìm được một hộ lý giỏi cho họ, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thân thể khoẻ mạnh, lại thật thà và chịu khó.
Giang Vũ Phi rất hài lòng, nói với chị ta nếu như có thể chăm sóc tốt cho mẹ cô, thì lúc mẹ cô khỏe lại, cô sẽ đưa thêm tiền cho chị ta.
Người hộ lý cười, cam đoan nhất định sẽ chăm sóc người bệnh thật tốt.
Bận rộn cho tới trưa, Giang Vũ Phi bị thím Lý thúc giục không thể không rời khỏi phòng bệnh, trở về nhà.
Đi xuống lầu, trong hoa viên của bệnh viện, cô nhìn thấy Nhan Duyệt đi về phía cô.
Đột nhiên gặp cô ta, Giang Vũ Phi và thím Lý đều cảm thấy rất bất ngờ.
Nhan Duyệt đeo kính râm, đi thẳng tới phía cô.
Hóa ra đây không phải là tình cờ, cô ta là đặc biệt đến gặp cô.
"Cô Nhan, thật là trùng hợp, cô cũng đến khám bệnh sao? Tôi cũng đến khám bệnh với cô Giang, gần đây lưng tôi không ổn..."
Nhan Duyệt cắt ngang lời nói của thím Lý, lạnh lùng giễu cợt nói: "Thím Lý, tuổi thím cũng đã cao, nên biết ai mới là chủ nhân thật sự của thím. Giang Vũ Phi sớm đã không còn là thiếu phu nhân Nguyễn gia, thím không nên nịnh bợ cô ta. Hơn nữa cái cớ như thế này cũng chỉ dùng được một lần, dùng hai lần không sợ người ta buồn nôn sao?"
Mặt thím Lý đỏ lên, thấy hết sức khó xử.
Bà làm ở Nguyễn gia mười mấy năm rồi, tuy là người làm nhưng ai cũng tôn trọng bà.
Đến lão thái gia cũng có vài phần nể trọng bà, từ trên xuống dưới Nguyễn gia đều đối xử rất tốt với bà, lúc này sao có thể bị người như vậy làm cho mất mặt trước mọi người.
Trong lòng bà nghĩ, cô còn chưa vào Nguyễn gia đâu, đừng nghĩ mình thực sự là thiếu phu nhân chứ. Với thái độ kiềm chế của cô, thiếu gia mới không thèm thích, nói không chừng ngày nào đó thiếu gia phiền chán cô, không kết hôn với cô nữa ấy chứ.
“Cô tới tìm tôi sao?” Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói, phá vỡ tình cảnh, không làm thím Lý xấu hổ.
Nhan Duyệt khẽ nhếch miệng: "Tìm nơi nào nói chuyện đi, nếu như cô không muốn mất mặt ở chỗ này."
"Được thôi." Giang Vũ Phi không chút do dự trả lời.
"Cô Giang..." Thím Lý lo lắng nhìn về phía cô, cô mỉm cười với bà: "Yên tâm đi, không sao đâu.”
Bọn họ tìm một nhà hàng ở gần bệnh viện, chọn vị trí sát bên cửa.
Thím Lý bị Nhan Duyệt ngăn lại bên ngoài nhà hàng, chỉ có Giang Vũ Phi và cô ta ngồi với nhau.
Nhan Duyệt bỏ kính râm xuống, lạnh lùng nhìn cô, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô vẫn ở bên cạnh Lăng phải không?”
Đây là chuyện Giang Vũ Phi hi vọng Nhan Duyệt không biết nhất.