Giang Vũ Phi gật đầu đồng ý, điều đó với cô không quan trọng, cô chỉ muốn đi ra ngoài một chút, không muốn mãi ở chỗ này thêm buồn chán.
Nguyễn Thiên Lăng ở trong thư phòng làm việc đến tối mới đi xuống, Giang Vũ Phi vẫn ngồi trong phòng khách đọc sách, anh đi đến nói với cô ngày mai phải về Nguyễn gia một chuyến, muốn cô cũng đi cùng.
Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi: "Vì sao tôi cũng phải đi?"
"Là ông nội muốn em về."
"Tôi không đi." Cô đã đi khỏi nơi đó thì không bao giờ nữa muốn về nữa.
"Ông nội muốn em về em cũng không quay về sao?" Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong, mỉm cười hỏi cô.
"Tôi với Nguyễn gia các người không có bất cứ quan hệ nào, anh muốn về thì đi một mình, không liên quan gì đến tôi." Giang Vũ Phi khi tức giận thì rất lạnh nhạt, cô hoàn toàn phủi sạch quan hệ giữa cô và Nguyễn gia.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên giơ tay vuốt ve bụng cô, nhếch môi nói: “Chắc nó cũng có quan hệ với Nguyễn gia chứ. Nếu đã là người của Nguyễn gia, thì nó cũng nên theo anh về.”
Giang Vũ Phi lạnh lùng kéo anh tay ra, cầm sách đứng dậy đi: "Đừng có dùng danh nghĩa đứa trẻ để đưa ra yêu cầu với tôi, trước khi đứa trẻ được sinh ra, nó chỉ thuộc về một mình tôi. Hiện tại nó và tôi là một, tôi nói cái gì thì chính là cái đó."
Nguyễn Thiên Lăng không còn cười nữa, đôi mắt thâm trầm nhìn cô.
“Giang Vũ Phi, anh nhớ em từng nói với anh, em nói con em sinh ra chẳng qua chỉ là con riêng mà thôi. Bây giờ cơ hội ở trước mắt em, có thể khiến con của chúng ta không trở thành con riêng, sao em không không nắm lấy cơ hội này?”
Cơ hội mà anh nói, là chuyện phục hôn sao?
Giang Vũ Phi chưa từng nghĩ tới sẽ phục hôn với anh, nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không biết tốt xấu cũng không sao.
Dù sao cô cũng sẽ không phục hôn với Nguyễn Thiên Lăng, cho dù một mình cô nuôi đứa trẻ này lớn lên, không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, cô cũng sẽ không phục hôn với Nguyễn Thiên Lăng.
Cô mỉm cười thanh nhã nói với anh: “Theo ý anh đây là cơ hội tốt hiếm có. Nhưng mà trong mắt tôi thì đây lại là một cơ hội đẩy tôi xuống vực sâu lần nữa. Anh nói xem, tôi có chọn không?”
Môi Nguyễn Thiên Lăng mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi mắt lạnh càng thêm thâm trầm.
Giang Vũ Phi tiếp tục đi lên lầu, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa.
“Em muốn anh phải làm như thế nào thì mai em mới chịu về nhà?”
Vì sao anh lại nhất quyết muốn cô về?
Giang Vũ Phi dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía anh: “Ngày mai có việc gì quan trọng lắm sao?”
“Không phải.”
“Vậy vì sao anh nhất quyết muốn tôi về?”
Người đàn ông thản nhiên nói: "Bởi vì anh muốn em đi một lần, mà như thế nào em cũng không chịu về, không phải sao?"
Cũng đúng, cho dù anh đưa ra một ngàn yêu cầu muốn cô về, cô cũng sẽ không đồng ý. Anh chẳng qua là đang dùng một điều kiện, đổi lấy sự thỏa hiệp của cô.
Giang Vũ Phi nhắm mắt suy nghĩ nói: “Muốn tôi về với anh cũng được, nhưng mà tôi về với anh không có nghĩa là tôi đồng ý phục hôn với anh. Hơn nữa anh còn phải đồng ý với tôi một yêu cầu.”
“Câu trước thì anh đồng ý, nhưng mà yêu cầu em đưa ra nhất định phải nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói, anh thả lòng tư thế, bày ra thái độ khôn khéo của một thương nhân.
Giang Vũ Phi cũng không dám yêu cầu xa vời là anh sẽ buông tha cô.
Cô nói ra: "Tôi cũng không yêu cầu quá đáng, tôi chỉ hi vọng anh không làm khó người nhà của tôi. Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không thể làm khó họ. Đương nhiên, nếu như chính họ làm chuyện sai trái, sẽ có cảnh sát xử lý, không cần anh nhúng tay vào."