Băng ghi hình đến đây thì hết, toàn bộ mọi người yên lặng không nói gì, ba mẹ Nhan Duyệt ngồi phía dưới sắc mặt tái nhợt, vừa muốn nói vài câu để giải thích nhưng lại không biết nên nói gì. Bọn họ bị chuyện hôm nay chấn động hoàn toàn. Bọn họ không hề biết những chuyện này, nhưng những chuyện này lại là do con gái họ làm…
Toàn thân Nhan Duyệt ỉu xìu, răng cắn chặt lấy môi, bờ môi bị cắn vào rơm rớm máu.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người, anh bật micro được gài trong áo vest, thản nhiên nói: “Có lẽ mọi người đều không thể hiểu nổi tại sao Nhan Duyệt lại mua chuộc bác sĩ làm những việc như vậy. Thực ra chuyện cực kỳ đơn giản, thời gian trước đây tôi thường xuyên không ngủ được, buổi tối sẽ uống rất nhiều thuốc ngủ, mà mỗi lần người đưa thuốc đến cho tôi lại là vợ cũ của tôi. Nhan Duyệt đã mua chuộc bác sĩ để bọn họ làm giả giấy chứng nhận, mục đích rất đơn giản chính là muốn hãm hại vợ cũ của tôi, khiến chúng tôi hiểu làm là cô ấy đã dùng thuốc với tôi, để hại tôi. Kết quả là tôi lại tin tưởng Nhan Duyệt hiểu lầm vợ cũ của tôi… bây giờ tôi mới biết, thực ra cô ta mới là người phụ nữ có lòng dạ rắn rết!”
Trong mắt Nguyễn Thiên Lăng chứa đầy chán ghét, anh đột nhiên hất Nhan Duyệt ra, cô ta lập tức ngã xuống đất…
“Toàn là nói bậy!” Ông Nhan đập bàn, tức giận đứng dậy: “Nguyễn Thiên Lăng, cậu định hãm hại Nhan gia chúng tôi sao, nên mới bày ra chứng cứ giả, tôi sẽ kiện cậu!”
Nguyễn Thiên Lăng cười khẩy: “Phó thị trưởng Nhan, hôm nay tôi dám công bố những hành vi phạm tội của Nhan Duyệt trước bao nhiêu người như vậy, đã có thể chứng minh lời tôi nói đều là sự thật, không phải ngụy tạo chứng cứ. Tất cả những chuyện này tôi đã giao hết cho bên cảnh sát xử lý rồi. Là đúng hay sai chúng ta cùng chờ xem kết quả thôi.”
Nhan Duyệt đột nhiên nhìn anh, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Anh ấy đã giao tất cả chứng cứ cho cảnh sát rồi ư?
Làm sao bây giờ, dù có chết cô ta cũng không thừa nhận, thanh danh của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại hết cả. Dù cho điều tra ra sự thật như thế nào chăng nữa, hình tượng của cô ta đều mất hết…
Ba cô ta cũng sẽ bị liên lụy, có thể bị tạm thời cách chức để tiếp nhận điều tra. Nhan gia nếu như sụp đổ, cô ta cũng sẽ không còn chỗ đứng…
“Không, Lăng, anh không thể làm như vậy…” Nhan Duyệt khóc lóc bám lấy chân anh, ôm chân anh vội vã cầu xin.
“Lăng, em biết anh không yêu em… em không nên kết hôn với anh, em sẽ không dây dưa với anh nữa… Xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy, đứa con trong bụng em là con của anh mà, anh có thể nể tình đưa bé mà đừng tàn nhẫn với em như vậy không?”
Nhan Duyệt biết những chứng cứ Nguyễn Thiên Lăng nắm giữ tuyết đối chính xác, hôm nay anh mới dám đem ra công bố. Nếu anh không buông tay thì chắc chắn cô ta không còn đường lui. Bây giờ điều duy nhất cô ta có thể làm là cầu xin anh, tha cho cô một lần. Hình tượng ư, tôn nghiêm ư, kiêu ngạo ư, tất cả những thứ đó giờ cô ta đều không cần.
Nhan Duyệt khóc lóc không thành tiếng, ánh đèn flash bên dưới không ngừng nhấp nháy.
Ông Nhan quả không hổ là người có tầm nhìn vĩ mô, ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho các cơ quan có liên quan đến để ngăn chặn các phóng viên đưa tin. Nhưng mà ông ta cũng không thể biết rằng đã có người quay lại tất cả những gì đã xảy ra.