"Không nói gì cả, tới mới chúc Duyệt Duyệt với Nguyễn đại ca hạnh phúc mãi mãi đó mà." Hứa Mạn vội lớn tiếng đáp lại, chỉ sợ lại tiếp tục chủ đề của cô ta
Lưu Thiến Thiến chớp chớp hàng lông mi dài rồi cong môi cười nói: "Đúng rồi, hiện tại chị Duyệt Duyệt với Nguyễn đại ca rốt cục cũng trở thành người một nhà, em cũng muốn kính anh chị một ly."
Trong lúc đám người Nguyễn Thiên Lăng vui vẻ uống rượu chúc mừng ở buổi tiệc, Giang Vũ Phi lại một mình ở trong căn phòng thuê nho nhỏ, mở ti vi, vừa xem tin tức, vừa ăn một nồi lẩu nóng hổi.
Mùa đông ăn lẩu là thoải mái nhất, một mình cô ăn cơm thì không có ý nghĩa, cho nên cô liền làm một nồi lẩu, hy vọng có thể ăn uống một cách vui vẻ.
"Quý vị khán giả, chào buổi tối. Hoan nghênh quý vị xem bản tin nhanh của đài chúng tôi, tôi là người dẫn chương trình…"
Giang Vũ Phi gắp một miếng đậu hũ đã nấu xong đặt vào trong chén rồi cắn một miếng, đậu hũ vừa cay vừa nóng, cô bị nóng đến nỗi phải vội vã uống một ngụm nước.
Trong nồi lẩu nhỏ, có thịt viên, ngó sen, đậu hũ, rau củ, còn có tôm viên với nấm kim châm.
Những cái này đều là đồ ăn mà cô thích ăn, cô dùng thìa múc một viên thịt, lúc đang định ăn thì đột nhiên nhìn thấy một gương mặt không mấy xa lạ xuất hiện trong màn hình ti vi.
Người nọ chính là phó cục Hoàng, người mà cô đã phải ăn cơm cùng.
Hắn ta trên ti vi, mặt mày không còn hồng hào, hăng hái như trước nữa. Hắn ta cúi thấp đầu, hai tay bị còng lại, đang bị hai viên cảnh sát áp giải ngồi vào trong xe cảnh sát.
Một đám phóng viên chen chúc đi lên, hỏi rốt cuộc phó cục Hoàng đã phạm tội gì.
Bạch Thiệu Minh trên người mặc đồng phục, cao to lực lưỡng đột nhiên đứng chặn trước mặt đám phóng viên, thẳng thắn nói: “Ngày hôm trước chúng tôi nhận được vài lá thư nặc danh tố cáo, tố giác phó cục Hoàng tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, cuộc sống sinh hoạt sa đọa. Trước mắt chúng tôi đã thu thập được các chứng cứ có sức thuyết phục, tạm thời bắt giữ phó cục Hoàng, chờ pháp luật xử lý…”
Viên thịt rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, sau đó mới dừng lại ở góc bàn.
Giang Vũ Phi sững sờ một hồi lâu rồi cô mới vội lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Trong buổi tiệc người đàn ông đang chơi bài cùng những người khác thì bỗng nhiên điện thoại anh vang lên, anh lấy điện thoại ra, bên trên hiển thị ba chữ “Giang Vũ Phi”.
Nhan Duyệt ngồi bên cạnh anh liếc mắt nhìn thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Anh đi ra ngoài nghe điện thoại." Anh vứt bài trong tay ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhan Duyệt nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút không thoải mái.
Giang Vũ Phi đã ly hôn với anh ấy rồi, tại sao còn gọi điện thoại tới làm gì?
Còn nữa, tại sao anh ấy phải đi ra ngoài nghe, có chuyện gì không thể để cho cô ta nghe được sao?
Nguyễn Thiên Lăng đóng cửa phòng VIP lại, anh đứng ở ngoài hành lang bắt điện thoại, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"
"Là hắn ta sao?" Giang Vũ Phi đè nén phẫn hận trong lòng, hỏi anh một câu không đầu không đuôi.
"Cô nói cái gì?"
"Là hắn ta sao, người đàn ông hôm đó là người họ Hoàng đó sao?"
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, không đợi anh mở miệng, Giang Vũ Phi đã nói tiếp: "Chính là hắn ta đúng hay không? Hôm nay hắn ta đã bị bắt, là anh làm sao? Anh mau nói cho tôi biết, có phải hắn ta hay không?"
Cảm xúc của cô ở đầu dây bên kia rất không ổn định.
Nguyễn Thiên Lăng nhớ tới bộ dáng đau khổ tuyệt vọng của cô trên xe ngày đó, vừa nghĩ tới bộ dáng của cô lúc ấy, trái tim anh giống như bị một bàn tay túm lấy, từ từ siết chặt.
"Không phải là hắn ta..." Do dự hồi lâu, anh cuối cùng nói ra năm chữ này.
"Không phải là hắn ta?" Giang Vũ Phi kinh ngạc, mơ hồ nói: "Vậy là ai?"