Giang Vũ Phi không khỏi nghẹn họng.
Cô nuốt đồ ăn xuống, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào: "Đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi."
“Anh nói anh sẽ kết hôn lại với em, tại sao lại không liên quan đến em.”
“Tôi sẽ không kết hôn lại với anh. Với lại, anh làm ơn nhớ kỹ, anh với tôi không có bất cứ quan hệ nào cả, cũng không có bất kỳ khả năng nào."
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng không khỏi trầm xuống, cho dù bây giờ anh không vui, Giang Vũ Phi cũng không hề sợ hãi.
“Anh biết, em vẫn còn tức giận chuyện anh ly hôn với em, muốn cưới Nhan Duyệt làm vợ đúng không? Bây giờ anh không kết hôn với cô ấy nữa, vì con của chúng ta...”
Giang Vũ Phi ngắt lời anh nói một cách lạnh lùng: “Trí nhớ của anh thật không tốt, lúc trước không phải là anh ly hôn với tôi, mà là tôi ly hôn với anh. Còn nữa, con của tôi không cần anh hi sinh lớn như vậy, tôi với con không có phúc hưởng đâu.”
“…” Khuôn mặt Nguyễn Thiên Lăng tái mét, lời nói của cô như tát vào mặt anh một cái, đã vậy còn muốn anh phải chịu nhục.
“Anh khiến em chán ghét đến vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi cô.
“Biết là tốt.”
“Cứ coi như em ghét anh đi nữa, nhưng mà em nhất định phải kết hôn với anh!” Nguyễn Thiên Lăng nói một cách nham hiểm.
Giang Vũ Phi không quan tâm lời nói của anh, cô đứng dậy đi đến nhà bếp rửa tay.
Lúc cô ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng đã đi rồi.
Trong không khí, hình như vẫn còn phảng phất hơi thở lạnh như băng của anh.
Đối với sự thay đổi của anh, lời nói của anh, cô không có bất cứ cảm giác gì.
Tại sao anh lại thay đổi, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Dù sao Nguyễn Thiên Lăng cũng là người cô ghét nhất, hận nhất.
Giang Vũ Phi dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn rồi đi lên lầu thay quần áo, cô định ra ngoài đi dạo.
Cô vừa thay quần áo rồi đi xuống lầu xong thì nghe tiếng chuông cửa.
Là Nguyễn Thiên Lăng trở lại sao?
Giang Vũ Phi đi đến cửa, thông qua cái lỗ nhỏ nhìn ra ngoài, thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Tuy không biết vì sao cảnh sát lại tới đây, nhưng cô vẫn mở cửa ra.
“Xin hỏi, các anh có chuyện gì vậy?”
Người cảnh sát dáng người cao hỏi cô: “Cho hỏi cô là cô Giang Vũ Phi phải không?”
“Đúng, là tôi.”
“Chúng tôi có thể vào nhà nói chuyện với cô một chút không, có một vụ án cần sự phối hợp của cô.”
Trong lòng Giang Vũ Phi tràn đầy nghi ngờ, thậm chí còn có chút bất an: “Vụ án nào?”
“Liên quan đến khoảng thời gian trước, cô đã cho Nguyễn Thiên Lăng uống thuốc ngủ quá liều. Có người đã tố cáo với sở cảnh sát chúng tôi, nói vào ngày hai mươi ba tháng hai năm nay, cô đã cho Nguyễn Thiên Lăng uống thuốc ngủ quá liều tại khách sạn ở thành phố H, thiếu chút nữa khiến anh ấy tử vong, có chuyện này không?”
Khuôn mặt Giang Vũ Phi tái xanh.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là, ai là người báo với sở cảnh sát?
Nguyễn Thiên Lăng sao?
Tại sao anh lại phải làm như vậy?
Trong đầu Giang Vũ Phi bỗng có một ý nghĩ xẹt qua, anh làm như vậy, là muốn ép cô kết hôn lại với anh sao?
Hừ, thủ đoạn tương tự vậy anh đã dùng rồi mà.
Không phải anh đã hãm hại ba dượng cô, bắt ông ấy vào đồn cảnh sát, rồi dùng chuyện đó để bắt cô phải ngoan ngoãn trở về, không cho cô tiếp tục bỏ trốn sao?
Nguyễn Thiên Lăng, anh thật sự rất hèn hạ!
Nhưng cô đã phạm sai lầm, cô sẽ không trốn tránh mà sẽ đón nhận hình phạt, cô sẽ không vì chuyện ngồi tù mà đi cầu xin anh tha thứ.
Đầu óc Giang Vũ Phi rối tung lên, không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác.
“Bây giờ phải đi cùng với các anh sao?” Cô hỏi.